Cho dù là cao nhân nào bày ra kết giới, cao nhân lại đi nơi nào, Cố Phồn cùng Lục Nhai đều không có dấu vết có thể tìm, hơn nữa cao nhân này cho dù đối với Trái Đất hoặc nhân loại tồn tại địch ý, bọn họ cũng vô lực chống cự.
Kết quả thảo luận chính là chỉ coi kết giới này không tồn tại, nên tu luyện vẫn phải tu luyện, nên thanh trừ quái thú cũng phải tiếp tục thanh trừ.
“Đi thôi.”
Nhắc nhở Lục Nhai chuẩn bị sẵn sàng, Cố Phồn ngự kiếm bay xuống.
Gió vô hình, mây trắng và hơi nước lần lượt lướt qua bên người họ, phía dưới là nước biển xanh biếc mênh mông vô tận, là mặt đất phủ đầy cây cối xanh tươi.
Đây là Trái Đất mà anh quen thuộc, là sự tồn tại vô cùng chân thật, người cùng anh ngắm phong cảnh này là một cô gái tên Cố Phồn.
“Không thể rời đi em sẽ thất vọng sao?”
Lục Nhai ở phía sau cô hỏi.
Cố Phồn lắc đầu: “Có thể rời đi tôi cũng sẽ không đi ngay bây giờ, bạn bè của tôi đều ở bên này.”
Trái Đất rất tốt, có bạn bè cùng nhau vào sinh ra tử, có linh khí cho cô tu luyện, có thảo dược có thể luyện đan, có quái thú cho cô rèn luyện, là một môi trường tu luyện hiếm có.
Cô nhìn mặt đất, không thấy Lục Nhai nở một nụ cười sau khi nhận được câu trả lời của cô.
Khi nội thành thành phố Trương bỏ hoang đập vào mắt, Lục Nhai thúc giục giày phi hành, rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-ham-ca-man/3590763/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.