Không biết qua bao lâu, lúc Lương Nhiên lấy lại tinh thần, cô say sưa tựa vào vòng ôm ấm áp của hắn. Mặt hắn nhẹ dán vào mặt cô, cằm hắn không ngừng vuốt ve qua lại trên mặt cô, bàn tay to lớn đặt ở sau lưng cô, ngăn cách cô với hòn đá lạnh lẽo kia. Lúc này, thấy cô dần hoàn hồn lại, lông mi dài hơi hơi rung động, hắn đến gần khóe miệng cô, trên đôi môi sưng đỏ không ngừng in vài nụ hôn:
- "Lạnh không?" Hắn đem cô ôm sát thêm.
Đôi gò má cô đỏ hồng, nhẹ nhàng lắc đầu, vừa muốn nói gì, đã bị hắn hôn từng nụ hôn lên trán, trên mi mắt, đôi môi lại bị hôn triền miên đầy dịu dàng, sau đó bị hắn thong thả mà thâm thúy lại công thành đoạt đất. Cô cảm thấy cảm quan của bản thân trở nên dị thường rõ ràng. Rõ ràng đến nổi cô có thể cảm nhận hắn với cô từng chỗ từng chổ thăm dò, trong mắt lơ đãng hiện ra sóng tình, cô khẽ cắn môi dưới, nỗ lực thích ứng vật cực lớn của hắn đang dần dần trương phồng sâu bên trong cô.
- "Cho anh" hắn nỉ non: - "Vẫn còn chưa đủ, anh cảm thấy như thế nào cũng đều không đủ, làm sao bây giờ?"
Hắc Tử thong thả mà không cho cô cự tuyệt lại thăm dò ra vào. Lúc này đây, hắn muốn chậm rãi, từng chút thưởng thức hương vị ngọt ngào của cô. Hắn muốn nhiều hơn, hắn ra sức đòi hỏi và cô chỉ có thể đáp ứng hắn.
Bóng đêm nồng đậm giống như muốn che đậy hai người trong nước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-hac-tu-va-luong-nhien/1484338/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.