Mọi người vốn bi thương nghe vậy không khỏi quay đầu nhìn về phía Lâm Linh.
Lâm Linh bị súng dí ngay trán khiến lông tơ cả người dựng đứng, cô ả muốn thét chói tai, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Lương Nhiên dọa im bặt, cô ả muốn lui về phía sau một bước, nhưng họng súng lạnh lẽo khiến cô ả không dám động đậy. Cô ả nhìn ra Lương Nhiên thật sự muốn giết mình. Ý tưởng này khiến hai chân cô ả nhũn ra, cả người phát run, chỉ có thể run rẩy đứt quãng nói:
- "Tôi không có... tôi..."
- "Cô rằng lúc đó không có ai nhìn thấy? Đừng quên lúc đó tôi đứng ở đâu."
Lúc ấy, Lâm Linh và mẹ Lâm chạy ở cuối cùng, sau khi mẹ Lâm bị zombie bắt lấy, Lâm Linh vô cùng hoảng sợ, đột ngột vươn tay lôi kéo áo dì Bình đang chạy phía trước, nương theo thời cơ dì Bình suýt té ngã mới chạy lướt qua ba người, tất cả chỉ phát sinh trong chớp mắt, nhưng lại rơi vào tầm mắt của Lương Nhiên đang đứng trên lưng chừng núi.
Nhất thời sắc mặt Lâm Linh trắng bệch, chỉ có thể vừa rơi lệ vừa dùng ánh mắt cầu xin Lương Nhiên, Lâm Viễn đi lên phía trước hai bước, ngay trước ánh mắt chằm chằm của tất cả mọi người, cay đắng mở miệng khẩn cầu: - "Tiểu Nhiên."
Lương Nhiên giống như không nghe thấy giọng nói cầu xin của Lâm Viễn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nở nụ cười tàn khốc, súng trên tay không có một tia rung động, ngón tay thon dài khé bóp cò súng.
- "Tiểu Nhiên" trong không gian tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-hac-tu-va-luong-nhien/1484334/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.