"Tại sao ngươi lại không ở cứ điểm chờ ta tới
đón?"
Hứa A Văn cúi đầu nhìn Trần Lam, nàng đứng ở một tảng đá ngầm khá thấp, ngẩng đầu
nhìn hắn.
Trên mặt nàng là nụ cười gượng ép.
"Ta lại không phải không có tay không có chân, đâu cần phải người tới đón? Tự mình đi
là được rồi."
Có lẽ do góc độ, Hứa A Văn cúi đầu nhìn Trần Lam càng thấy rõ biểu tình trên mặt nàng.
Nàng đây là mơ hồ không rõ, vì sao phải chờ A Văn tới đón nàng. A Văn thở dài nói:
"Từ nơi này tới doanh địa phải đi bộ rất lâu, hiện tại ngươi đã đi nửa ngày mới tới đây, lấy
cước trình này thì phải rạng sáng ngươi mới có thể tới
doanh địa, ngươi không chờ ta tới đón, tự mình đi bộ tới, sẽ rất mệt." "Không sao a, ta rất thích
đi đường."
Trần Lam không cảm thấy đi bộ từ sáng tới tối có chỗ nào mệt mỏi cả? Nàng cảm
thấy rát tốt, hơn nữa, nàng và A Văn không thân cũng chẳng quen nhiều, vì cái gì phải
chờ mong hắn tới đón nàng?
Nàng lại nhớ tới tương lai Hứa A Văn sẽ cưới Chiến An Tâm, nàng liền cảm thấy đau lòng, 1s đồng hồ
cũng không muốn nhìn thấy hắn.
Vì thế, sau khi nói hết lời, nàng chợt nhảy lên, vòng qua Hứa A Văn đang chặn đường, tiếp tục đi về
phía doanh địa.
Nhưng còn chưa đi được vài bước, cánh tay nàng đã bị hắn giữ chặt, hắn nhíu mày nói:
"Ta mang ngươi đi!"
Tư thái này của hắn mang chút cường ngạnh không biết tên.
Còn không chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-duong-oa-ban-chep-tay/1529698/chuong-1307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.