Trần Lam phản ứng lại rất nhanh, nàng bắn ra một thanh kim đao, trực tiếp đứng dậy, vọt lên.
A Văn ở sau lưng thấy thế, than, đứa nhỏ này thật sự không muốn sống nữa mà, dùng phương thức chiến
đấu giết địch 1000 thì tự tổn hại 800, tuy rằng có hiệu quả nhưng tất nhiên tự thân cũng bị thương
tích.
Vì thế hắn viết một chữ "Cửa" đi theo chuyển động bên người Trần Lam, thay nàng chắn vô số làn đạn
laser quanh thân.
Lại nhìn về chiếc xe bus nơi Chiến An Tâm đang ở, vô luận là cửa sổ hay kẹt cửa, đều đang ào ạt
chảy ra một mảng sương khói màu đen, mấy người đang giương súng bắn về chiếc xe bus, bỗng nhiên giơ
súng, nhằm vào đầu mình.
"Các ngươi làm gì vậy? Có phải điên rồi hay không?"
Có đồng bạn thấy vậy bắt đầu ra sức kêu gọi những người đang nhấc súng nhằm vào đầu mình, kết quả,
chính bọn họ cũng cảm thấy nhân sinh thật bi thương, hoặc là sống không hề có ý nghĩa, đột nhiên
trong đầu họ vô số những ý niệm đau buồn cuồn cuộn tuôn ra, cả đám người đều cầm lấy súng, ngón tay
móc vào cò súng, không muốn sống thêm trong cái thế giới không hề có ý nghĩa này nữa.
Ờ cái thời tiết âm u quỷ dị này, từ cửa sổ xe bus trong màn sương đen đang tuôn ra kia chợt phụt ra
vài đạo hắc ảnh, trực tiếp nhằm vào những chiếc xe chung quanh.
Màn sương đen che trời lan tới, không bao lâu toàn bộ hiện trường trở nên hỗn độn, tối om, duỗi bàn
tay không nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-duong-oa-ban-chep-tay/1529670/chuong-1279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.