Lạc Phi Phàm thấy Tiểu Bạc Hà chạy quá chậm, hắn nhanh chóng xoay người lại ôm chặt lấy eo nàng,
hai người họ trốn dưới một gốc cây bị phá nát, hắn cúi đầu nhìn Tiểu Bạc Hà trong lòng ngực:
"Nó ở hướng tây, chúng ta đi theo nó, đuổi nó xuống nước, ngươi đã có cách này đối phó được nó
chưa?"
Con cá sấu này nhiều năm nay thay Bách Hoa thành bọn họ giải quyết không ít động vật biến dị bơi
qua sông từ phía nam, xét ở trình độ nào đó thì nó đã trở thành một trợ lực lớn của Bách Hoa thành.
Đương nhiên, khi khống chế được thì nó là trợ lực khi không khống chế được thì chính là mối họa,
cần phải diệt trừ.
"Trực tiếp lấy ra óc nó. "
Tiểu Bạc Hà không được tự nhiên, nàng bị Lạc Phi Phàm giam giữa hắn và một thân cây, thân thể nàng
bắt đầu run rẩy nhưng có thể nói được, không đến mức không biểu đạt rõ ràng.
"Nó có chết không?"
Hắn cúi đầu, đôi môi cơ hồ như dán vào má của Tiểu Bạc Hà, thanh âm trầm trầm, hơi thở chung quanh
hắn đều là hương vị trên người nàng, trong hỗn loạn có chút hương vị nhàn nhạt tươi mát của cỏ
thơm.
Đây là cực lạc nhân gian nha, tuy rằng hắn rất đâu đầu nhưng có chút tham luyến nó.
"Sẽ không."
Tiểu Bạc Hà nghiêng đầu muốn cách xa hơi thở của Lạc Phi Phàm ra một chút.
"Nó chỉ ngốc đi thôi, ngươi tránh ra." "Nguy hiểm như vậy, ta đi chỗ nào được?"
Lạc Phi Phàm không tránh ra ngược lại còn nhích lại gần hơn, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-duong-oa-ban-chep-tay/1529637/chuong-1246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.