Đừng nhìn Tiểu Bạc Hà âm trầm như vậy, không nói một câu, đứng dưới thái dương nóng rực, có thể tự
động phát ra hơi thở màu đen, nhưng với phong cách và khí chất riêng như vậy làm Lạc Phi Phàm cảm
thấy cực kỳ thoải mái.
Vốn dĩ hắn là một người nói nhiều, ở bất luận nơi nào nhân duyên đều phi thường tốt, có đôi khi nói
từ sáng cho tới chiều cũng không cảm thấy mệt, cho nên hắn không để bụng Tiểu Bạc Hà có thể nói
chuyện hay không, dù sao một mình hắn nói là được.
"Này, Bạc Hà, ta nhớ rõ lúc ấy ở Tiểu Chu thành có một người tên là Lâm Lâm, sau đó thế nào?"
Trong lúc nói chuyện Lạc Phi Phàm vẫn thao thao bất tuyệt lôi kéo Tiểu Bạc Hà cùng nói chuyện,
giống như bà thím lải nhải mặc Tiểu Bạc Hà đã nghiêng đầu nhìn ra ngoài không trung hắn vẫn còn mở
máy nói.
"Lúc ấy nàng ta không phải khóc la không phải ta thì không gả hay sao? Mấy năm nay không thấy có
tin tức gì sao?"
Trong sơn động chỉ có tiếng của Lạc Phi Phàm và tiếng củi khô lép bép, Tiểu Bạc Hà ngồi ôm lấy cánh
tay, đưa lưng về phía người kia nhìn không trung nghĩ tâm sự.
Lạc Phi Phàm gật gật đầu:
"Đúng vậy, nàng khẳng định đã gả chồng, nhưng mà vì nhiều năm rồi ta không trở về Bách Hoa thành
cho nên tất nhiên cũng không có tin tức của nàng."
Hẳn lải nhải như đang nói với không khí, rồi bất tri bất giác ngủ mất đợi đến khi thanh âm của hắn
nhỏ dần nhỏ dần Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-duong-oa-ban-chep-tay/1529629/chuong-1238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.