Toàn bộ đã được điều động, Bách Hoa thành và những căn cứ phụ thuộc đã bắt đầu dùng khí thế hừng
hực người chết ta sống để sát phạt thì căn cứ Kim Môn ở phương Bắc mới chỉ phái những người máy
tập kích tự sát ở phía Tây Nam.
Trong trận chiến này, không phải không có người chết, mặc dù tất cả mọi phương diện có phối hợp
hoàn hảo như thế nào nhưng vẫn có người chết, Lương Tử Ngộ đốc xúc xưởng thuốc của Bách Hoa thành,
mã bất đình đề sản sinh ra dược phẩm, Bách Hoa thành cũng đã gieo trồng bông, Tiểu Chu thành dùng
tốc độ nhanh nhất xây dựng một xưởng gia công, đem bông gia công thành các loại băng gạc vô khuẩn,
theo từng chuyến xe vận chuyển kéo dài từ bắc xuống nam.
Vào đúng thời điểm khẩn cấp như vậy, rốt cuộc Hồ Trinh không thể nhịn được vọt tới trước mặt An
Nhiên quỳ trên mặt đất khóc ròng:
"An Nhiên, An Nhiên, không thấy, không thấy bọn nhỏ, thực xin lỗi là lỗi của ta, thực xin lỗi, thực
xin lỗi, ta không trông coi kỹ chúng, thật xin lỗi." "Chúng đi đâu?"
An Nhiên ngồi xếp bằng dưới đất, nàng đã ngồi vài ngày, giờ chậm rãi mở mắt ra, thanh âm bình tĩnh
giống như đang hỏi một việc rất nhỏ.
"Ta. ta không biết, ta không biết!"
Hồ Trinh quỳ trên mặt đất, hung hăng tự cho mình vài cái tát, mạnh tới nỗi tóc tai đều rũ ra, nàng
khóc ròng thở hổn hển, biểu tình hối hận sống không bằng chết.
"Thực xin lỗi, ta không trông coi tốt bọn nhỏ, thực xin lỗi, ngay cả Oa Oa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-duong-oa-ban-chep-tay/1529539/chuong-1148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.