An Nhiên dứt khoát không nhảy qua hố sâu kia, xoay người đi tới đối mặt với Hồ Trinh, cổ họng nghẹn
ngào, nước mắt chảy xuống, tốt quá, thực sự quá tốt, Hồ Trinh cùng A Văn đều còn sống.
Hồ Trinh ở đối diện cũng khóc, nắm tay A Văn đi tới, vừa khóc vừa cười đi tới bên An Nhiên.
"Ta còn tưởng chỉ là người cùng tên cùng họ, nguyên là thật là ngươi, An Nhiên, ngươi còn sống, còn
sống tốt như vậy, thật tốt quá!"
Từ đáy lòng có hâm mộ, từ đáy lòng cũng cao hứng, từ trước tới nay Hồ Trinh không phải là người
keo kiệt, gần đây nàng cùng một nhóm người sống sót tụ tập lại ở phía tây mới xác nhập vào
căn cứ Thiên Viêm Sơn, đã sớm nghe nói có một người tên là An Nhiên, gieo trồng cánh rừng rậm này,
nhưng Hồ Trinh không liên hệ thành chủ của Bách Hoa thành với An Nhiên mà nàng từng biết.
Hôm nay, nàng chỉ mang theo đứa nhỏ nhà mình tới sở vệ sinh của Thiên Viêm Sơn tìm thấy thuốc
chữa bệnh, vừa vặn nhìn thấy An Nhiên, mọi người đều lễ phép tràn ngập kính ý đối với nàng
ấy, vốn dĩ Hồ Trinh cũng không muốn tương nhận với An Nhiên, nàng sợ An Nhiên sẽ không muốn nhận
biết một người phụ nữ như nàng.
Nhưng An Nhiên lại ôm Oa Oa đi tới, đứng trước mặt nàng, buông Oa Oa trắng nõn sạch sẽ xinh đẹp
trong tay xuống, duỗi tay chuẩn bị ôm nàng.
Hồ Trinh vội vàng né tránh, duỗi tay sờ sờ đứa nhỏ gầy yếu giống như khỉ con trong lòng ngực mình,
co quắp nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-duong-oa-ban-chep-tay/1529512/chuong-1121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.