Buổi tối Tiểu Chu thành khá náo nhiệt, so sánh với người ở đây với cách sống muôn màu muôn vẻ thì
căn cứ Kim Môn có thể hình dung là tử khí trầm trầm để nói, từng đợt từng đợt tai họa ngập đầu tràn
tới những người sống sót hứng chịu gồng mình cố gắng vượt qua, kỳ thật cũng không biết vì cái gì mà
sống.
Cuộc sống sinh hoạt của bọn họ trở nên áp lực và trầm trọng, trong lòng vẫn nhớ thương người đã
khuất cho nên rất khó để mở rộng lòng với người khác, dần dà, người ở trong căn cứ Kim Môn đã không
còn thất tình lục dục.
Nếu chỉ là dục vọng, bọn họ có chỗ chuyên môn cung cấp nơi phát tiết cho đàn ông.
Thời tiết vẫn phi thường nóng bức, ngay cả buổi tối cũng chỉ có thể khiến cho người có việc phải ra
cửa không bị mặt trời thiêu đốt hay cảm nắng mà thôi, buổi tối cũng rất nóng.
Bách Hoa thành, An Nhiên mặc một chiếc áo ngắn cộc và quần đùi, đi chân trần đứng trong đại sảnh
khách sạn lớn, trước mặt nàng là mặt tường trong suốt, bên kia là người đang đi tới đi lui tu sửa
lại khách sạn.
Lúc này, An Nhiên nhíu mày nhìn ánh trăng sáng treo trên bầu trời, nhóm lãnh đạo của Tiểu Chu thành
đang ở bên ngoài vội vàng chạy tới, cả người đầy mồ hôi tới trước mặt An Nhiên, hội báo với nàng
việc đám người A Miểu ngày mai sẽ rời đi.
"Ta đoán bọn họ phải về căn cứ Kim Môn, tất cả đám người đó có thể sống sót trở về là không có khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-duong-oa-ban-chep-tay/1529498/chuong-1107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.