Lưu Tiểu Quyết thở sâu, nhíu mày nhìn Tô Yên, bởi vì Tô Yên náo loạn trong lòng hắn dần dần cũng có
hỏa khí, sau đó hắn liếc mắt nhìn hộp quà bị Tô Yên vứt xuống đất, là một hộp điểm tâm.
Điểm tâm kia được làm tinh mỹ thập phần, đối với những người ăn không đủ no thì điểm tâm kia thứ
tinh xảo không thể tưởng tượng được, nhưng bị Tô Yên ném đi, rất nhiều chiếc bánh nho nhỏ lăn ra
khỏi hộp quà rơi trên mặt đất dính đầy tro bụi.
Lưu Tiểu Quyết khom lưng, duỗi tay nhặt những khối bánh nhỏ bị lăn ra khỏi hộp kia, Tô Yên nhìn
thấy, càng tức giận, không thể ức chế được, nhấc chân hung hăng dẫm lên một khối điểm tâm, vừa dẫm
vừa khóc.
"Ngươi đau lòng phải không? Điểm tâm mà tiện nhân kia cho ngươi bị rơi trên mặt đất, ngươi đau
lòng đúng không? Ta cho ngươi nhặt, ta cho ngươi. ai da!"
Trong khi Tô Yên còn la lối khóc lóc thì thình lình, bị Lưu Tiểu Quyết đã đứng thẳng hung hăng
đẩy một cái, nàng đứng vững lại không dám tin
tưởng nhìn người kia nói:
"Ngươi đẩy ta?"
"Đúng vậy, ta đẩy ngươi thì sao?"
Lưu Tiểu Quyết đã tức giận đến nỗi mặt đều đỏ lên, hắn gầm nhẹ với Tô Yên:
"Ta thấy ngươi sống ở căn cứ Bắc Sơn kia cũng khá tốt đi, ít nhất áo cơm không thiếu, khó mà có
được a, Tô Yên, ngươi biết không, có những nơi, có những người, không có một chút gì đó để ăn!"
Hắn đã từng nói qua chưa, cha hắn, mẹ hắn, em trai hắn, bởi vì sống ở phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-duong-oa-ban-chep-tay/1529429/chuong-1038.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.