Chương trước
Chương sau
An Nhiên cau mày vội ôm lấy Oa Oa đang muốn bò ra ngoài, đoàn sương đen đã không còn bao phủ lên
nàng, mà chúng đang tránh né phi dao của Chiến Luyện, cho nên đôi mắt nàng đã lấy lại ánh sáng,
nàng ngồi ở bên trong đám cành lá xanh lục ôm Oa Oa khuyên nhủ:
"Sam sẽ khá lên mà, con đừng khóc, đừng khóc a, chờ kết thúc, đi nhờ dì Toa Toa cứu hắn nhé."
Xuyên qua những khe hở rất nhỏ của thực vật, An Nhiên nhìn thấy trên ngực của Sam cắm
một con dao nhọn, đôi mắt mở trừng trừng, nằm trên mặt đất, đầu nghiêng về một phía, nhìn về phía
Oa Oa trong mắt vẫn còn cảm xúc không thể tin tưởng được.
Hắn đã chết, có khả năng là trước khi chết một giây kia, rốt cuộc đã thoát ly được sự khống chế của
Oa Oa, suy nghĩ bên trong khôi phục một ít tỉnh táo, cho nên hắn mới có thể lộ ra ánh mắt không dám
tin tưởng như vậy, không biết vì sao ngực mình lại trúng một dao???
Thực vật đã bắt đầu buông lỏng, Oa Oa khóc lóc lắc đầu, tay nhỏ chỉ vào Sam đang nằm trên mặt
đất, nàng bi thương, sủng vật của nàng đã chết, nàng còn chưa thể lý giải việc một lát nữa
Lưu Toa Toa có thể cứu Sam sống lại, đây là khái niệm gì, ma ma từng nói cho nàng, đã chết chính là
biến mất, người sẽ không bao giờ có thể đứng lên, ca hát khiêu vũ nữa, Oa Oa cũng chỉ có thể lý
giải như vậy.

Dị năng của nàng là khống chế con rối, Sam đã chết, sự khống chế của nàng cũng biến mất, cho nên Oa
Oa đối với khái niệm biến mất kia có cảm xúc đặc biệt sâu, nàng mất đi sự khống chế với Sam, đúng
là Sam đã chết.
Vào lúc này, sương đen bay tới bay lui trong sân rốt cuộc bị phi dao của Chiến Luyện đánh trúng,
bóng dáng màu đen kia rơi xuống, Mộ Phong mặc bộ đồ màu đen, rơi xuống từ màn sương đen, ngã trên
mặt đất, toàn bộ màn sương đen chung quanh hắn đều chui vào thân thể hắn làm thân thể
hắn càng ngày càng chân thật hóa.
Đao của Chiến Luyện vừa lúc muốn bay tới Oa Oa kêu lên một tiếng: "Ba ba."
Lúc nàng không có con rối để khống chế, sức ảnh hướng của năng lực khống chế nhân tâm
đặc biệt cường đại, thời khắc Chiến Luyện muốn giết Mộ Phong, cây mây của An Nhiên không bỏ lỡ thời
cơ vươn ra cuốn vào muốn ăn cái người đặc biệt làm khó người khác này, Trần Triều Cung thì khoanh
tay đứng nhìn, Bàn Tử thì đang bê một cục đá lên chuẩn bị ném vào Mộ Phong....
Dị năng của Oa Oa tỏa ra, sát khí của mọi người liền tạm dừng xuống, hơn nữa trong thoáng chốc như
vậy, đại não của mọi người đều được dị năng của Oa Oa báo lại, nàng muốn Mộ Phong làm cẩu cẩu mới
của nàng.
Vì sao ư? An Nhiên ôm Oa Oa, cúi đầu nhìn lại, sau đó có được đáp an, bởi vì Oa Oa cảm thấy Mộ

Phong cười lên thật đẹp !!!!
Lý do gì đây?
Với khóe miệng chảy máu, Mộ Phong ngã xuống mặt đất, đồng tử đen nhánh co rụt lại,
trong mắt tràn ngập sự phức tạp nhìn về phía Oa Oa bên trong đám thực vật rậm rạp, lúc này nếu hắn
không đồng ý, vậy chỉ có thể tiếp tục chờ Chiến Luyện dùng dao cắt ra từng mảnh, bị thực vật của An
Nhiên ăn luôn, hoặc bị Bàn Từ ném đá đè chết....
Trừ bỏ đồng ý ra, cũng không có con đường thứ hai để đi rồi.
Vì thế, không biết vì cái gì, hoặc là muốn sống sót, Mộ Phong cứ như vậy từ chủ động bỏ sự chống
cự, giống như người đi vào giấc ngủ, hắn mất đi ý thức, từ đây, hắn đã không còn ý nghĩ của mình.
Oa Oa vẫn ngây thơ, nàng còn đang khóc, tuy rằng đã có sủng vật mới, đạt được chút an ủi nhưng sủng
vật cũ của nàng đã chết, điều này làm cho nàng rất khổ sở.
Một lát sau, mọi người như bị đứng hình đầu óc đều khôi phục là thanh minh, lỗ tai
nghe thấy tiếng khóc của Oa Oa, trong nháy mắt nhìn đến Mộ Phong, hắn cứ như vậy co rút co rút
thành một chiếc bóng, đứng tại chỗ.
P/s: Ơ ờ.......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.