Chương trước
Chương sau
Ma ma của cháu nói khóc không giải quyết được vấn đề
Trong phòng ánh mặt trời hắt vào bên trong với ánh sáng rất tốt, thuộc hà của Trần Triều Cung đều ở
bên ngoài, khi hắn không có ở nhà, họ rất ít chủ động tiến vào bên trong, cho nên cũng không đề
phòng, Oa Oa một nhóc con như vậy sẽ to gan trực tiếp vọt vào trong nhà người khác.
Đám thuộc hạ kia, nói chuyện vài câu đơn giản với Mộ Phong biết được Mộ Phong nhận lệnh của Trần
Triều Hie tới đón Trần Triều Cung về nhà, tuy rằng mọi người đều là người một nhà, nhưng
không phải nguyện trung thành với cùng một người, vì vậy cũng không có giao lưu gì với Mộ Phong.
Cũng vì do có quá nhiều người từ căn cứ Kim Môn được phái tới đây đón Trần Triều Cung trở về, cuối
cùng mọi người ai cũng không thể đem Trần Triều Cung mang đi, cho nên cũng không lo lắng gì tới Mộ
Phong.
Mộ Phong cũng hoàn toàn không thích giao lưu gì với mọi người, một mình hắn đứng ở bên cửa sổ, nhìn
ra hồ nước bên ngoài, một màu xanh biếc thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua làm lục đằng bên hồ lay
động, hồ nước rất an tĩnh, nhìn qua có vẻ tuyết sẽ lại rơi một trận, còn có thể kết băng.
Trong phút chốc, hắn nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng nho nhỏ, hắn quay lại nhìn trên đầu hắn
vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, thình lình nhìn thấy được một cô bé con.

Đứa nhỏ mặc một chiếc áo bông màu đỏ, cùng chiếc quần bông màu đen, đi đôi giày bông cùng màu, trên
đầu tết hai bím tóc nho nhỏ giống sừng dê còn buộc hai chiếc dây chun màu đỏ, mở to đôi mắt đen
bóng to tròn tò mò nhìn hắn.
Mộ Phong hơi cong môi nở một nụ cười, trên khuôn mặt tuấn mỹ khó gặp được chút ôn nhu, hắn vẫn đeo
chiếc ba lô khổng lồ, ngồi xổm xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn Oa Oa hỏi:
"Ta biết cháu a, cháu có phải tên là Oa Oa hay không?"
Oa Oa ngoan ngoãn gật đầu, đứng tại chỗ nhìn Mộ Phong, hơi hơi ngẩng đầu, hai chiếc sừng dê chạm
tới bả vai nho nhỏ, nói"
"Cháu muốn ăn bỏng ngô." "Ta không có bỏng ngô."
Mộ Phong đứng dậy nhìn khắp nhà, trong phòng này không có bỏng ngô, hắn khó xử cúi đầu, nói với Oa
Oa:
"Không có bỏng ngô, cháu có khóc không?"
Trong ấn tượng của hắn, đứa nhỏ đều khá khó dỗ dành, không chiếm được thứ mình muốn sẽ gào khóc
linh tinh gì đó, hắn bắt đầu nghĩ tới nên dùng biện pháp gì để đứa nhỏ này không khóc, bởi vì nàng

là con gái của An Nhiên, đêm qua hắn đứng ở cửa sổ nhà An Nhiên đã nhìn thấy cô bé này.
Cho nên hắn cũng không muốn bởi vì tiếng khóc của đứa nhỏ, sẽ hấp dẫn lực chú ý của An Nhiên tới
đây, điều này đối với kế hoạch rời đi vào buổi tối sẽ gặp khó khăn.
Ai biết, Oa Oa lắc đầu, rất hiểu chuyện ngẩng cao đầu, nhìn thân ảnh cao lớn của Mộ Phong trả lời:
"Ma ma của cháu nói khóc không giải quyết được vấn đề."
Sau đó xoay người, dùng hai chân nhỏ chạy vào trong phòng tắm của Trần Triều Cung, bò lên trên
ghế, kéo xuống chiếc khăn rửa mặt của Trần Triều Cung, bắt đầu lau lau xoa xoa khắp nơi.
Mộ Phong đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh bận bận rộn rộn của cô bé này, trong đầu cảm thấy kỳ quái
không thể lý giải được cấu tạo mạch não của đứa nhỏ này, nàng dùng khăn rửa mặt ra sức chà sát, đây
là muốn làm gì? Tựa hồ cũng không nghĩ được, đứa nhỏ đang làm việc a.
Lúc này Trần Triều Cung hoàn toàn không biết khăn rửa mặt của mình đang bị Oa Oa dùng coi như giẻ
lau, hắn kết thúc việc buôn bán của mình bắt đầu thu thập lại công cụ chuẩn bị về nhà, trước khi
hắn về, Bàn Tử ở phía sau thình lình kéo hắn lại hỏi:
"Không đúng, lão Trần, ngươi thành thật nói với ta đi, trong lòng ngươi đang có việc
gì phải không? Có chuyện gì xảy ra vậy? Nơi này không có ai, ngươi nói đi ta nghe."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.