Chương trước
Chương sau
Nhìn khuôn mặt già nua của phụ thân, tuy rằng phụ thân không nói, nhưng Trần Triều Hỉ có thể đại
khái minh bạch, vì cái gì mà hôm nay phụ thân gọi hắn tới.
Hiện tại hắn không có mẫu thân cùng hai đệ đệ, mà trong sinh mệnh của phụ thân hắn, hiện tại ông đã
không có ba đứa con trai cùng với người vợ yêu quý.
Phụ thân hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm tìm Bách Hoa thành để báo thù đâu!
"Ba, lần trước không phải con đã nói với người hay sao? Chúng ta phải chờ đợi thời cơ, hiện tại
không phải thời cơ tốt để căn cứ Kim Môn báo thù cho Tiểu Phát."
Trần Triều Cung đi lên vài bước, khuyên nhủ lần thứ n, sự mỏi mệt trong lòng lại thổi quét tới.
Phụ thân hắn chỉ đắm chìm trong bi thống, lại không chút hiểu biết tình hình hiện
tại, bây giờ gánh nặng của căn cứ Kim Môn nặng như thế nào, thế cục càng lúc càng phức tạp, người
tới đầu nhập căn cứ Kim Môn càng lúc càng nhiều.
Nói cách khác, hiện giờ căn cứ Kim Môn như một chiếc thuyền lớn phiêu bạc trên mặt biển rộng, tuy
rằng thuyền có lớn nhưng người bên trong thì rất nhiều, mà mặt biển kia cũng nổi lên sóng
to gió lớn không yên bình, không cẩn thận, lật thuyền, toàn bộ người trên thuyền sẽ xong đời
theo đó.

Cho nên hiện tại tinh lực chủ yếu của Trần Triều Hỉ đều đặt ở việc làm sao ổn định được con thuyền
này, còn việc báo thì cho Trần Triều Phát thật sự chỉ có thể đẩy đẩy đẩy về sau,
Trần lão tướng quân vẫn không nói gì, cúi đầu, vươn ngón tay già nua khô khốc nhẹ nhành vuốt ve lên
bức ảnh trong lòng ngực, ở ông có một loại cảm giác cô độc chậm rãi tràn ra.
Trần Triều Hỉ cảm nhận được nhưng hắn cũng chỉ có thể nói tiếp:
"Hiện giờ trong căn cứ Kim Môn, virus vẫn luôn tàn sát bừa bãi, người bị thi hóa càng ngày càng
nhiều, người tới đầu nhập vào căn cứ của chúng ta cũng càng lúc càng nhiều, thời điểm này cũng
không phải một mình con có thể làm chủ được..... Phòng nghiên cứu bên kia đang tiến hành nghiên cứu
virus tận thế, mỗi người phụ trách trong căn cứ đều vội vàng đến sứt đầu mẻ trán, lần tới, ba, nếu
người không có việc gì đặc biệt, con sẽ không trở lại."
"Ta già rồi, đối với việc ở căn cứ Kim Môn, đã không còn tâm lực đi quản nữa."
Nghe Trần Triều Hỉ nói không trở về nữa, thanh âm của Trần lão tướng quân đột nhiên
vang lên.
"Nhưng các ngươi muốn giải quyết vấn đề không phải trước tiên nên tìm ca ca ngươi trở về hay sao?"

Dừng một chút, Trần lão tướng quân đứng dậy từ trên ghế, ông vẫn ôm lấy ba bức ảnh xoay người
lại nhìn Trần Triều Hỉ, trong ánh mắt già nua có chút cầu xin.
"Ta cũng muốn nhìn thấy đứa bé kia, Tiểu Phát và Tiểu Tài là anh em song sinh, đứa bé kia, khẳng
định rất giống Tiểu Phát đi."
Đứa bé trong miệng của Trần lão tướng quân chính là đứa bé do Đường Ti Lạc sinh, hiện tại cũng được
vài tháng tuổi rồi, trẻ sơ sinh nảy nở rất nhanh, khảng định sẽ càng ngày càng giống ba ba đi, mà
không giống với ba ba thì từ khuôn mặt cũng có thể nhìn ra được chút gì đó.
Mỗi khi ông nhìn ảnh chụp của Tiểu Tai ông sẽ nghĩ tới cốt nhục của Trần Triều Phát, hiện tại, thân
thể càng lúc càng suy nhược, mỗi ngày trôi qua thâm tâm đều bức thiết muốn nhìn thấy đứa bé kia.
Còn nữa, tuy rằng Trần lão tướng quân đã không còn quản sự gì ở căn cứ Kim Môn, nhưng không đại
biểu hắn mắt mù hay tai điếc gì cũng không biết.
Hiện tại bên ngoài đã lan truyền Trần Triều Cung có năng lực ức chế virus tận thế, chỉ cần ăn thịt
hắn, có thể trường sinh bất lão, nếu muốn giải quyết vấn đề của căn cứ Kim Môn, không phải là nên
tiêu phí tất cả đại giới tìm Trần Triều Cung trở về hay sao? Như vậy vấn đề virus tận thế đang tàn
sát ở căn cứ Kim môn cũng được giải quyết hay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.