Chương trước
Chương sau
Ý của Triệu Như là, mặc kệ người này có uống máu của Trần Triều Cung hay không, dù sao hắn đều
giống như mọi người, chỉ cần đứng trong phạm vi của Bách Hoa thành sẽ đình chỉ thi hóa.
Rốt cuộc Trần Triều Cung có phải nhân tố ức chế virus tận thế hay không? Từ máu của hắn cũng không
thể chứng minh mình được gì.
"Cho nên, hiện tại chúng ta lại trở về điểm xuất phát, các ngươi làm thí nghiệm lâu
như vậy rồi, từ mùa thu tới mùa đông vẫn là uổng phí công phu hay sao?"
An Nhiên nhìn Triệu Như cười, trong mắt khó tránh khỏi có chút chế nhạo. Nhưng Triệu Như lại nhướng
mày, nói với An Nhiên:
"Trước đừng vội chế nhạo ta, bất luận nghiên cứu gì đều sẽ phát sinh ra một ít phụ thuộc đi, lần
này vì bất động thanh sắc thu thập máu của Trần Triều Cung, chúng ta cũng thu thập đại đa số máu
của dân cư trong Bách Hoa thành để làm nghiên cứu, các ngươi đoán chúng ta phát hiện ra cái gì?"
"Phát hiện ra cái gì?"
"Bất đồng thuộc tính dị năng trên giấy thử sẽ cho ra những phản ứng không giống nhau, nhưng giải
thích chúng với các ngươi thì quá chuyên nghiệp, ta nói về điều các ngươi cảm thấy hứng thú đi,
chúng ta ta phát hiện một ít người bình thường có vài người đã tiến hóa thành dị năng giả hệ mộc,

mà từ sau khi xây dựng Bách Hoa thành, số lượng người bình thường tiến hóa thành dị
năng giả hệ mộc nhiều hơn bất kỳ so với bất luận chủng loại dị năng khác."
Triệu Như cảm thấy phát hiện này rất có ý tứ, sau đó nàng để những chuyên gia khoa học đi phân
tích, Bách Hoa thành xây dựng đã gần một năm, trước khi xây dựng có khoảng 2000-3000 người bình
thường, là chân chính người thường không có bất luận dị năng nào.
Bọn họ cẩn thận tỏa định nhân số người trở thành dị năng giả, chính xác là 2000 người, trong đó lúc
mới xây dựng, khoảng 30% trong số đó thức tỉnh dị năng lực lượng, bởi vì lúc đầu mọi người cần phải
nâng đá vận chuyển
vật tư, cần đến lực lượng, mà còn lại 50% người sau khi xây dựng thành xong, họ thức tỉnh dị năng
hệ mộc.
Điều này thuyết minh cái gì? Sau khi xây dựng thành xong, con người đã yên ổn xuống, mỗi ngày bọn
họ xuống đất lao động, vì thế có 50% trong họ bất tri bất giác thức tỉnh dị năng hệ mộc, còn lại
20% thức tỉnh các loại dị năng khác.
Thuyết minh, thời cuộc, cần cái gì thì sẽ tạo ra người đó.
Đối với việc phát hiện ra điều này Triệu Như phi thường hưng phấn, nàng nói:
"Cho nên, khi virus tận thế thổi quét qua các đại căn cứ, khẳng định thời cuộc sẽ tạo ra người có

thể ức chế virus tận thế nào, bên cạnh hang rắn độc khẳng định sinh trưởng cỏ giải độc, quy luật
này, người xưa không phải đã nói cho chúng ta biết hay sao."
"Nhưng điều này có quan hệ gì tới những khốn đốn trước mặt chúng ta đâu?"
An Nhiên khoanh tay lại, không minh bạch Triệu Như hưng phấn cái gì, sau đó nàng nghĩ rồi nói thêm:
"Đợi chút, Triệu Như, đại khái ta minh bạch ngươi đang nói cái gì, như vậy chúng ta có thể lý giải
theo nghĩa này hay không, con người sẽ dựa theo trạng thái sinh hoạt trước mặt của mình để thức
tỉnh chủng loại dị năng, cho nên hiện tại Bách Hoa thành chúng ta có rất nhiều rất nhiều, dị năng
giả hệ mộc?"
"Đúng vậy, có nhiều người cũng chưa phát giác được mình thức tỉnh dị năng hệ mộc, bọn
họ chỉ cho rằng, cây cối ở Bách Hoa thành sinh trưởng nhanh một chút mà thôi."
Triệu Như cười, nháy nháy mắt với An Nhiên.
"Cho nên, hiện tại chúng ta cũng có đủ tư bản, có thể mở rộng lối vào." "Dùng đậu nàng hay lúa
gạo, chế hành những căn cứ bên ngoài làm họ không cần hành động thiếu suy nghĩ?"
Vân Đào cũng cười.
"Cái chủ ý này rất tốt, nếu Bách Hoa thành bị diệt, toàn thế giới cùng nhau lâm vào nạn đói đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.