Chương trước
Chương sau
Oa Oa chạy tới chạy lui ở bụi hoa, trong tay túm chặt một đóa hoa hồng nhạt.
Hoa ở đây không cho phép bất luận kẻ nào ngắt lấy, bởi vì tất cả đều là những đóa
hoa biến dị, con người cần phải đối đãi cẩn thận với chúng, nếu không hơi vô ý một chút sẽ
bị những đóa hoa biến dị kia gặm chỉ còn xương cốt.
Nhưng Oa Oa không sợ, bàn tay nhỏ bé túm lấy cành lá, cứ như vậy đem đóa hoa màu hồng nhạt kia bứt
xuống, bẻ đứt cả cành lá, cánh hoa mở ra rồi lại khép lại, nó đau đến nỗi không biết dùng thái độ
nào để đối đãi với Oa Oa.
Oa Oa thập phần cao hứng giơ đóa hoa màu hồng nhạt trong tay lên, sau đó lại tung ta tung tăng đi
ngắt một đóa hoa khác, đám hoa tức giận mà không dám nói gì, từng đóa từng đóa nhanh chóng chạy
trốn, làm chung quanh Oa Oa trống không miễn cho tao ngộ độc thủ của nàng.
Oa Oa giơ lên đóa hoa xui xẻo nhất trong tay, vô cùng cao hứng chạy tới trước mặt Trần Triều Cung,
cười hì hì.
An Nhiên chạy ra từ chiếc Minibus ở nơi xa, nàng nổi giận đùng đùng quát lên với Oa Oa:
"Oa Oa, Chiến An Tâm!!! Mẹ nói với con rất nhiều rất nhiều lần rồi, đừng ngắt những bông hoa kia,
buông đóa hoa trong tay con ra, đừng để cho mẹ lại nghe được chúng cáo trạng con!!!"

Đóa hoa đáng thương vẫn còn run run rẩy rẩy cánh hoa trong tay Oa Oa, không biết là đang tức giận
hay là đang thút thít, Oa Oa thì vẫn cười ha ha ha, thấy ma ma đuổi tới, thì vội vàng giơ cao đóa
hoa xui xẻo kia chạy mất. Đợi đến khi An Nhiên đuổi tới trước mặt Trần Triều Cung thì Oa Oa đã sớm
nhào vào một bụi hoa, túm lấy một cây mây đang quay cuồng bên trong, bị cây mây kia
kéo chạy qua chạy lại.
Vốn dĩ An Nhiên muốn đuổi theo Oa Oa, nhưng nàng lại dừng bước, nhìn cái lắc tay trong tay Trần
Triều Cung, đầu mày nhăn lại, hỏi:
"Đây là lắc tay của Trần Kiều, không tìm thấy nàng sao?"
Lúc trước ở bệnh viện, tay Trần Kiều có đeo cái lắc này, có lần, An Nhiên còn nghe nàng khoe, lắc
tay này quý giá như thế nào, là chồng nàng lúc cầu hôn đã mời một vị thiết kế hàng đầu thế giới làm
cho nàng.
Trần Kiều chưa từng tháo chiếc lắc tay này ra.
Cho nên, khi người của Trần Triều Cung được phái đi tìm Trần Kiều chỉ mang về cái lắc này, thì Trần
Kiều 90% đã không còn.
Nàng ta còn chưa có tìm được con trai, cứ như vậy không còn sao?
Lại nhìn Trần Triều Cung, hắn yên lặng gật gật đầu, đưa lắc tay cho An Nhiên.

"Thay nàng nhận lấy đi, người từ đây đã không có, nếu về sau, ngươi có thể tìm được A Văn, thì đem
cái này đưa cho nó, đây là di vật duy nhất của mẹ hắn lưu lại trên đời này."
An Nhiên duỗi tay tiếp nhận lấy lắc tay Trần Triều Cung đưa qua, nàng cầm ở trong tay nhìn thoáng
qua nó, rồi gật gật đầu, nàng tính đem cái lắc này bỏ vào trong hộp, cất dưới đáy hòm, không biết
lúc sinh thời có thể nhìn thấy được A Văn hay không, có thể đưa đi cái này hay không.
Kỳ thật Trần Kiều bất quá chỉ là bà con thân thích xa của Trần gia, Trần lão tướng quân vừa chết,
Trần Kiều cũng không còn, phỏng chừng cốt nhục bị lưu lạc bên ngoài như A Văn còn không quan trọng
bằng đứa nhỏ trong tay Đường Ti Lạc đâu.
Cho nên người Trần gia bọn họ sẽ không lại lãng phí sức người sức của đi tìm A Văn, thậm chí về sau
A Văn có xuất hiện, nói chính mình có huyết mạch của Trần gian cũng không chiếm được sự coi trọng.
Như vậy, có thể đem di vật của Trần Kiều giao cho A Văn, nói không chừng chỉ có một mình An Nhiên
mà thôi.
Nhân tâm là như thế, có đôi khi bạc bẽo như vậy.
Không thể trách người, không thể trách mình, cũng không thể trách được bất luận ai cả, vậy chỉ có
thể trách cái mạt thế này thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.