Chương trước
Chương sau
"Vợ ơi, vợ ơi, ta rất nhớ ngươi, ta cho rằng đời này không thấy được ngươi nữa."
Chiến Luyện lải nhải nói lời âu yếm bên tai An Nhiên, người bên cạnh hoan hô thế nào hắn cũng mặc
kệ, hắn chỉ lo chính hắn a.
"Ta bị nhốt vào tầng phụ thứ hai của kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu, ngươi biết không? Nguyên
lai cái kho này không chỉ để một chút xăng nó còn có từng tầng từng tầng phụ, ta bị nhốt ở trong
đó, ta rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ ngươi."
Hắn chưa bao giờ trải qua 7 ngày tưởng niệm An Nhiên như vậy, nơi đó rất lạnh rất lạnh, rất
nhiều khu vực đều bị đông đá, bên trong có điện cùng nước, cũng có rất nhiều đồ ăn đông
lạnh có thể ăn, nhưng tinh thần thì hỏng mất, cũng không phải hoàn cảnh sinh tồn gian nan mà là cái
loại áp lực, cô độc ở sâu trong nội tâm, không biết sinh thời còn có thể ra ngoài được hay không, ý
nghĩ đó cứ quay cuồng trong đầu, từng chút từng chút gặm nhấm thân tâm mỗi người.
Mỗi một giây trôi qua Chiến Luyện càng tưởng niệm nàng hơn, hắn nhớ tới An Nhiên, nhớ đến rất nhiều
rất nhiều chi tiết nhỏ, nàng lãnh đạm khi mới lần đầu tiên gặp, lần đầu tiên khi hắn hôn nàng, khẩu
khí khi nàng hít sâu
rồi đỏ mặt kia, đây là vợ hắn a, rồi lúc nàng cãi nhau trong điện thoại với hắn, mỗi câu mỗi từ mỗi

nội dung hắn đều nhớ rõ.
Sự cô độc làm Chiến Luyện càng lúc càng yên An Nhiên hơn.
Hắn không ngừng nói hắn yêu nàng, hắn yêu nàng, hắn yêu nàng, làm An Nhiên không nhịn được khóc
lên, sau đó lại cười, nàng ôm Oa Oa, đỡ Chiến Luyện trở về lều trại, mở ra sự đoàn tụ của một nhà
ba người ấp áp, kích động sau tai nạn.
Còn những người còn lại như Lạc Phi Phàm, Vân Đào và vài người khác, được mọi người đỡ lên, mọi
người phi thường cao hứng chỉ kém vây quanh những người kia nhảy múa lên, không khí hưng phấn được
nhuộm đẫm ở nơi này.
Có người tò mò bám ở cửa kho tài nguyên phụ vụ chiến đấu nhìn thoáng vào, má ơi, bên trong thật
tối, bên trong thật lạnh, giống như một cái động tối đen không thấy đáy, khó trách mấy người bên
trong đều phải mặc áo bông quân dụng.
Lại nhìn xem cánh cửa bằng đá kia, là một tảng rất cứng rắn, rất dày, bên trong là những cơ quan
tinh xảo phức tạp, ngay cả Chiến Luyện là một dị năng giả hệ kim bậc cao, nếu động vào một cái,
không chừng chính là kết cục tự bạo.
Cho nên mọi người cũng không chạm vào nơi đó, một vài người có lá gan lớn chút, dùng đèn pin trên

bộ sạc dự phòng soi vào bên trong, phát hiện từng tầng từng tầng áo bông được hút chân không xếp
trồng lên nhau, chất đống trong bóng tối, rất nhiều, rất nhiều đâu cũng có.
"Không phải Bách Hoa thành chúng ta sẽ lại bắt đầu bán áo bông đi?" Có người cười, tùy tay với vào,
kéo ra một chồng áo bông, tấm tắc nói:
"Wow, đều là áo khoác quân dụng, các ngươi nhìn này, trên lưng áo còn in, tài nguyên phục vụ chiến
tranh "
"Mặc kệ nó, tìm người tới dọn thôi."
Những người vây quanh ở cửa bắt đầu nghênh ngang đi vào kho tài nguyên, mang từ bên trong ra một bộ
quân áo bông, trên áo còn một cỗ hơi thở lạnh băng, nghĩ tới cái kho này không biết đã ở dưới nền
đất bao nhiêu thời gian, một năm hay mười mấy năm.
Tiếp theo mọi người bắt đầu lục tục đi vào dọn áo bông, có người đi ngang qua Trần Triều Cung thấy
hắn đang ngồi cùng Ngô Tư Miểu dưới nền đất, cười trêu ghẹo nói:
"Trần tiên sinh, ta thấy vẻ mặt ngươi rất đau khổ, trong lòng ngươi có phải không thoải mái hay
không? Có phải cảm thấy một cái kho tài nguyên lớn như vậy đã bị Bách Hoa thành chúng ta độc chiếm,
tâm lý rất không vui đúng không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.