Chương trước
Chương sau
Ngươi trở về
Kỳ thật chuyện đôi mắt có thể chuyển màu, ít hay nhiều Chiến Luyện cũng biết một chút, nhưng hắn
chưa từng nhìn thấy, nhưng nếu thời điểm năng lượng trong cơ thể của Lạc Phi Phàm bị dao động lớn
thì đôi mắt hắn sẽ biến thành màu đỏ, giống như màu ngọn lửa, có đôi khi nó có thể ánh lên.
Nhưng điều này cũng biểu hiện, sự ứng đối của bản thân không quá nhẹ nhàng.
"Không có việc gì, đây là minh chứng của việc phóng thích dị năng liên tục."
An Nhiên chỉ chỉ hai mắt của mình, sau đó lại cầm lên một nắm tinh hạch. "Khống chế con tang thi hệ
mộc kia thật không dễ dàng."
Trên thực tế, năng lượng để nàng hấp thu luôn không có dư thừa, nhưng lại hoàn toàn phóng thích hết
năng lượng, vì vậy năng lượng trong cơ thể dao động rất lớn cho nên màu sắc của con mắt
có vẻ bất đồng so với ngày thường.
Trong cái nhìn chăm chú của Chiến Luyện, An Nhiên quay đầu đi, không nhìn hắn nữa, hắn liền đuổi
theo ánh mắt nàng, còn duỗi tay kéo khuôn mặt
của An Nhiên lại, cẩn thận nhìn, hỏi:
"Làm sao vậy? Rốt cuộc là làm sao vậy? Không đủ tinh hạch hay sao?" "Ân"
"Không đủ để ứng đối với con tang thi kia? Cho nên ngươi tính tiết kiệm tinh hạch sao?"

"Ân."
"Vì sao lại không nói? Nếu ngươi không có năng lượng để bổ sung, ngươi có phải tính toán tự tiêu
hao mình quá mức hay không? Vì sao ngươi lại không nói?!"
Chiến Luyện có chút sinh khí, hắn gặp qua những dị năng giả hệ mộc bị cuồng loạn, một đám người, ôm
đầu lăn lộn trên mặt đất, sau khi đánh mất toàn bộ ý thức thì đứng lên làm một con rối của tang
thi, An Nhiên muốn chống cự lại con tang thi hệ mộc ở sâu trong rừng kia, còn muốn
phản khống chế nó, sao có thể không khó chịu chứ?
Nhưng nàng chưa bao giờ nói ra, đau ở đâu, không thoải mái chỗ nào, ai nàng cũng không nói, khi mạt
thế tới, tai nạn lớn như thế này, nàng kẽ cắn môi, một mình chịu đựng, mà nay khi khống chế cùng
phản khống chế con tang thi hệ mộc kia, tinh hạch khô kiệt, An Nhiên cũng tính toán cắn răng một
mình chịu đựng khiêng qua cửa ải khó khăn này?
"Nói cái gì, có cái gì để nói chứ?"
An Nhiên vội gạt tay Chiến Luyện ra, biểu tình bực bội do áp lực, bởi vì quá đau đầu cho nên không
có kiên nhẫn đối phó với Chiến Luyện.
"Ta nói hay không có ảnh hưởng gì tới kết quả chứ? Ta nói chỉ là rầm rì ở trước mặt ngươi vài câu
mà thôi, ngươi có thể biến ra một đống tinh hạch cho ta được hay không? Nếu ngươi không lấy được
lượng tinh hạch lớn cho ta thì ta nói có ý nghĩa gì chứ?"

Nàng không muốn phát giận, cũng không muốn tranh luận gì với Chiến Luyện, nhưng sự thật
là vậy, Chiến Luyện đưa tinh hạch đối với nhu cầu dùng tinh hạch của nàng, như muối bỏ biển, nàng
không nói, bởi vì không muốn làm Chiến Luyện cảm thấy khó xử, một nơi không có lấy một con động vật
biến dị, Chiến Luyện cũng không thể thu thập tinh hạch để cung ứng cho nàng.
Huống chi, chính Chiến Luyện cũng cần phải hấp thu tinh hạch.
Chiến Luyện không nói lời nào, mím môi nhìn An Nhiên, sau đó đột nhiên quay đầu một mình đi vào
rừng.
"Ai, ngươi trở về!"
An Nhiên đứng dậy, đi vài bước về hướng Chiến Luyện đi, trong đầu "choang" một tiếng,
dây đàn lại bị đứt, mặt nàng trắng bạch ngã ngồi trên mặt đất, nhanh chóng móc ra một viên tinh
hạch hấp thu năng lượng bên trong, nàng phải nhanh chóng nối lại kết nối trong đầu.
Nói cách khác, một khi mất đi sự khống chế với con tang thi hệ mộc kia, điều này sẽ rất nguy hiểm
đối với Chiến Luyện vừa đi vào sâu trong rừng.
Nàng biết Chiến Luyện đi giết nó, khả năng có chút mạo hiểm nhưng không nhanh chóng giải quyết con
tang thi hệ mộc cao cấp này, An Nhiên sẽ tự mình lăn lộn đến chết, đây không phải điều Chiến Luyện
hy vọng nhìn thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.