Chương trước
Chương sau
Đương nhiên, đây là hiểu biết của An Nhiên về thế giới thực vật, trên thực tế chúng cũng không có
sinh động hoạt bát như vậy, lại nói tiếp, khoảng
thực vật ở bìa rừng biến dị cùng phiến rừng bình thường chỉ là thực vật bình thường không thuộc
quyền sử dụng của bất luận kẻ nào.
An Nhiên đại khái minh bạch, Sở hà Hán giới lúc trước là như thế nào.
Nói cách khác, trước khi An Nhiên tới, rừng cây bình thường kia đã từng thuộc địa bàn săn bắt của
con tang thi hệ mộc này, những con linh cẩu biến dị chẳng qua chỉ sinh sống ở bên ngoài rìa dựa vào
ăn cành hoa nộn nộn của Nhục hoa và Cầu Gai béo để sinh tồn.
Bởi vì tồn tại đám linh cẩu kia mà Nhục Hoa và Cầu Gai Béo vô pháp tiến vào rừng cây đối diện, do
đó cũng bảo hộ con tang thi hệ mộc bên trong.
Nhìn thoáng qua, ai nói tang thi không có chỉ số thông minh, kết luận này còn phải chờ tranh luận
đi.
Cho nên muốn tìm ra con tang thi hệ mộc kia cũng chỉ có thể dựa vào cành hoa của Nhục Hoa và
Cầu Gai Béo, nhưng vì tài nguyên hữu hạn, dinh dưỡng trong thổ địa đã bị khu rừng bình
thường hấp thu hết, đồ ăn mặn như thịt động vật biến dị hay gì đó cũng đã bị con tang thi hệ mộc
kia ăn sạch.
Trong khu rừng bình thường này đã vô pháp cung cấp nhiều đồ ăn cho cành lá của Nhục Hoa và Cầu Gai

Béo cho nên chúng nó sinh trưởng tương đối thong thả, muốn tìm con tang thi hệ mộc kia cũng không
quá dễ dàng.
Những cây mây biến dị uốn lượn như đám rắn du tẩu vào trong khu rừng rậm rạp, từ mật độ cây cối tới
xem con tang thi hệ mộc kia cấp bậc rất cao, trong khu rừng này đã không còn bất luận một con động
vật biến dị nào, lực độ nó khống chế An Nhiên không quá lớn, bởi vì khoảng cách khá xa, mà trái lại
An Nhiên muốn khống chế nó thì đồng dạng lực độ cũng không quá lớn được.
Rất nhanh, An Nhiên đã không còn tinh lực để ép hỏi những thực vật bình thường, con tang thi hệ mộc
kia cách nàng càng lúc càng gần, mỗi khi gần nó thêm một bước thì đầu An Nhiên đau thêm một phần.
"Có lẽ đền gần một chút thì lực khống chế sẽ càng mạnh hơn."
An Nhiên bị con tang thi hệ mộc này dẫn dắt chỉ có thể nằm trên mặt đất tự nói lẩm bẩm, như vậy
thực dọa người.
Chiến Luyện thập phần lo lắng cho An Nhiên, hắn ôm Oa Oa chống một đầu gối xuống ngồi xổm trước mặt
An Nhiên hỏi:
"Vợ ơi, ngươi đang nói cái gì? Ngươi có khỏe không?" "Ta nói, đi một chút về phía trước!"
An Nhiên duỗi tay ôm lấy đầu, túm lấy mái tóc của mình hung hăng kéo giật, như vậy có thể giúp nàng
giảm bớt một ít đau đớn trong đầu.

Nhìn bộ dạng này của nàng làm Chiến Luyện bị dọa sợ, hắn đau lòng đến không được, một tay ôm Oa Oa
một tay ôm An Nhiên, ôm nàng từ dưới đất lên.
"Chúng ta trở về, không tìm kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu gì nữa, chúng ta trở
về."
"Không, không thể, đi, đi về phía trước."
An Nhiên hơi giãy giụa chân gắt gao đóng đinh trên mặt đất, nàng bị Chiến Luyện kéo về phía rừng
rậm biến dị hai bước, khoảng cách của nàng và còn tang thi kia cách xa một chút, đau đớn trong đầu
cũng giảm đi một chút, lời nói miễn cưỡng có thể phát ra.
"Chiến Luyện, nếu không tiêu diệt con tang thi này chỉ sợ nó sẽ phát triển tới trình độ khống chế
được thực vật biến dị."
Nhục Hoa và Cầu Gai Béo vẫn sinh trưởng trong rừng cây như cũ, chúng đang tìm kiếm con tang thi hệ
mộc kia, An Nhiên phát hiện, càng đi sâu vào trong rừng, càng tới gần con tang thi hệ mộc kia, hành
động của Nhục hoa và Béo Cầu Gai càng chậm chạp, rất nhanh, chúng nó như đụng phải một hàng rào, vô
pháp thâm nhập.
Đây là một phát hiện rất nguy hiểm, con tang thi kia ở ngay bên cạnh Nhục hoa và Cầu Gai béo, không
nhân lúc hiện giờ chém giết nó một ngày náo đó nó phát triển lớn mạnh đến khống chế được Nhục hoa
hay Cầu Gai Béo lúc đó An Nhiên muốn khóc cũng không có chỗ để ngồi khóc đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.