Chương trước
Chương sau
Xe việt dã đi trong rừng khoảng nửa giờ, lần đầu tiên Oa Oa được đi hóng gió xa nhà như vậy, cao
hứng tới nỗi vẫn luôn ngồi ở ghế dựa an toàn cho trẻ nhỏ, bám lấy cửa sổ xe, trợn to mắt nhìn rừng
rậm ngoài cửa sổ.
Đã tới giữa trưa. ánh dương quanh minh diễm xuyên ra tầng tầng lớp lớp cành lá chiếu xuống, trong
không khí tràn ngập mùi thanh hương của cây cối thực vật và bùn đất.
Chiến Luyện ngừng xe ở một gò đất cao, hắn ngồi trên ghế điều khiển, lấy ra bản đồ của ba ba Ngô Tư
Miểu, nhìn cẩn thận.
"Vợ à, dường như chúng ta tới Đại phú hào rồi." "Ân, Đại phú hào ở dưới chân chúng ta."
An Nhiên vừa ngáp vừa ôm Oa Oa từ ghế dựa an toàn ra, hôm nay nàng dậy quá sớm, sáng sớm Triệu Như
đã tới gõ cửa phòng, nàng mệt nhọc, muốn ngủ trưa một chút.
Chiến Luyện gập bản đồ trong tay lại, ném lên cửa kính chắn gió phía trước, rồi nhảy
xuống xe.
"Ta đi nhóm lửa, làm cơm trưa có các ngươi."
An Nhiên không trả lời, ôm Oa Oa đang nhích tới nhích lui, nàng hạ ghế dựa rồi nằm xuống.
Phía sau xe nàng còn bốn chiếc xe khác, cũng sôi nổi dừng lại, bắt đầu lấy ra những đồ dùng nhà bếp
dùng trong dã ngoại từ trong cốp xe, nhóm lửa nấu cơm trong khu rừng rậm này.

Mấy người đàn ông bận bận rộn rộn, mang nước uống cùng đồ ăn ra, Chiến Luyện cầm một cái la bàn tự
tạo, chuyển sang trái rồi sang phải tìm kiếm phương vị.
Hiện tại bọn họ đã tới Đại phú hào, cũng chính là trung tâm của căn cứ Diệu Dương,
trước khi mạt thế, khu vực này vẫn có cửa hàng thuốc nhưng sau khi mạt thế, những cửa hàng thuốc đã
bị dọn dẹp sạch sẽ, nhưng trong thành thị cũ, thành phố Diệu Dương còn có rất nhiều cửa hàng thuốc,
mặt khác ở đó còn có một vài công ty phân phối dược liệu, không bị người sống sót đặt chân tới.
Ăn qua mấy củ khoai lang cùng khoai tây nướng, mọi người bắt đầu xuất phát đi về phía thành thị cũ,
trên thực tế đây vẫn là một mảnh rừng rậm, An Nhiên vừa nằm trên ghế phụ vừa nhìn con đường chiếc
xe đi về phía trước, những mảnh nhỏ của ánh mặt trời bị nhành cây cắt vụn, xuyên vào cửa kính chắn
gió, dừng trên tấm bàn đồ Chiến Luyện vứt ở đó.
Bản đồ đã có chút ố vàng, lúc trước nghe Ngô Tư Miểu nói, đây là kỷ niệm của ba ba Ngô Tư Miểu về
thành thị Diệu Dương, ông cố ý vẽ mấy tấm bản đồ thành thị Diệu Dương cũ, niên đại đã lâu, tấm bản
đồ còn rất lớn, để thuận tiện lúc mang ra ngoài, Chiến Luyện bỏ khung đem mấy tấm bản đồ cũ nàng
mang ra.
Lúc hắn vứt ở cửa chắn gió vừa trước, tấm bản đồ này bị gập vài cái vừa vặn ánh mặt trời chiếu

xuống tấm bản đồ hiện lên mấy mũi tên viết bằng bút chì không quá thu hút, quầng sáng kim sắc loang
lổ, du tẩu trên những mũi tên được viết bằng bút chì, bên cạnh mũi tên có mấy con số cứ như vậy
hiện lên.
An Nhiên "Di" một tiếng, ngồi thẳng dậy, ôm cả Oa Oa đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, nàng đem tấm bản
đồ lấy lại, nhìn một mũi tên hình chữ thập hỏi Chiến Luyện.
"Đây là cái gì, ta cảm giác giống như một tọa độ a."
Chiến Luyện tùy ý nhìn một cái, rồi thu ánh mắt về, tiếp tục nhìn chăm chú phía trước, há mồm, muốn
nói với An Nhiên gì đó, sau nghĩ kỹ lại, không đúng, vì thế lại nhìn tấm bản đồ trong tay An Nhiên,
lần này vừa nhìn lại vừa lúc một quầng sáng mặt trời dừng ở trên ký hiệu mũi tên nho nhỏ kia, hắn
dát một tiếng, dừng xe lại, nói với An Nhiên:
"Để ta nhìn xem."
Không nhìn thì không biết, Chiến Luyện vừa nhìn lại liền nhập tâm, hắn cầm bản đồ xuống xe, đem tấm
bàn đổ đã ố vàng mở to ra, dưới ánh dương
loang lổ, nhìn xuống tinh tế cân nhắc, sau đó quay đầu lại, cười nói với An Nhiên đang ngồi ở ghế
phụ:
"Thật là tọa độ a, nếu không đi xem đó là cái gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.