Chương trước
Chương sau
Trần Triều Cung nghĩ hắn có thể trồng một chút ngô cũng được? Cháu nội hắn, rất thích ăn ngô, những
bắp ngô hắn trồng được sẽ không bán ra ngoài, hắn sẽ phân cho những đứa trẻ vừa rồi, không phải rất
tốt hay sao?
Đang nghĩ vậy, thì thấy An Nhiên nắm Oa Oa vội vã từ đường lát đá nhỏ đi ra, nàng đứng cách hắn một
khoảng, mở miệng hỏi:
"Trần tiên sinh, ngươi có phải đã phái người tiếp đi Đường Ti Lạc rồi hay không?"
Lập tức sắc mặt Trần Triều Cung trầm xuống hỏi:
"Người bị các ngươi trông coi, mất tích rồi?"
Đây cũng không phải chuyện nhỏ, ít nhất không phải việc mà Trần Triều Cung muốn nhìn, trước đó
hắn có ấn tượng không tệ lắm với Bách Hoa thành, vì vậy hắn cho rằng ít nhất Bách Hoa
thành có thực lực khiến hắn ở lại nơi này,
Nhưng nếu Đường Ti Lạc bị mất tích, kia hắn không thể không đánh giá lại năng lực của Bách Hoa
thành một lần nữa, hắn có chút tức giận.
Nhìn sắc mặt rõ ràng âm trầm xuống của Trần Triều Cung, An Nhiên không giải thích thêm câu nào,
nàng khom lưng xuống bế Oa Oa lên, xoay người đi rồi, nhìn dáng vẻ này, việc Đường Ti Lạc rời đi
không có quan hệ với Trần Triều Cung.

Nàng ôm Oa Oa trở về nhà mình, đám người Bàn tử, Vân Đào, Trương Bác huân, còn có Lương Tử Ngộ
Vương Uy đang chờ nàng ở trong sân nhà, cùng thương lượng biện pháp xử lý chuyện này, An
Nhiên đi vào sân, Bàn tử hỏi:
"Thế nào, hiện tại người đã đi tới đâu rồi?" An Nhiên đặt Oa Oa xuống sân, cau mày nói:
"Đã ra tới cửa Bắc của Bách Hoa thành, Đường Ti Lạc tự mình đi, không quan hệ tới Trần Triều Cung."
Chuyện này, không phải sơ sẩy của nàng, không phải sơ ý thả Đường Ti Lạc chạy, mà chính nàng ta tự
nguyện rời đi, vậy trách không được thực vật của nàng không cảnh giác báo lại, hai bên cửa
thành Nam Bắc đối với những người không liên quan tự nguyện hòa bình rời đi sẽ không phòng bị.
Trương Bác Huân ngồi một bên lập tức đứng dậy, hơi hơi nhíu mày nói:
"Ta đuổi theo."
Không ai ngăn cản hắn bởi vì hiện tại trừ bỏ hắn ra không ai có thể rút thời gian ra đuổi theo
Đường Ti Lạc tự nguyện thu thập tay nải, đĩnh bụng tự lái xe đi ra khỏi Bách Hoa thành cả.
Bàn Tử phe phẩy bức thư trong tay liếc nhìn bóng dáng của Trương Bác Huân một cái, Trương Bác Huân
vừa vặn đi ra ngoài đụng phải Lưu Toa Toa vừa chạy tới, Lưu Toa Toa khựng người lại khi nghe được
lời nói của hắn, sau đó xoay người đi theo lên xe của Trương Bác Huân đuổi theo Đường
Ti Lạc.

"Thật là người chuyên gây phiền toái."
Bàn Tử ném bức thư trong tay xuống đó là bức thư Đường Ti Lạc viết cho mọi người trong Bách Hoa
thành, bên trong viết tỉ mỉ việc nàng tự nguyện đi tới căn cứ Kim Môn, chẳng sợ chỉ thay Bách Hoa
thành đổi lấy một hai tháng sinh tồn linh tinh gì đó, ý tứ đại khái giống như buổi tối hôm trước
nói chuyện với An Nhiên.
Chỉ là Đường Ti Lạc này sợ là không rõ ràng lắm trạng huống thế cục hiện tại giằng co của Bách Hoa
thành cùng căn cứ Kim Môn đi, giam Trần Triều Cung lại căn cứ Kim Môn sẽ không có hành động thiếu
suy nghĩ gì, tự mình hy sinh này của Đường Ti Lạc hoàn toàn không có ý nghĩa a.
Huống chi, Trần Triều Cung cũng không có an bài người đem Đường Ti Lạc đưa về căn cứ
Kim Môn.
Nàng này vừa đi, nguyên bản vấn đề đơn giản lúc này càng thêm phức tạp. "Nàng cùng Trần Kiều đi với
nhau."
An Nhiên nhìn hình ảnh trong đầu, ngồi dưới mái hiên, nhíu mày, tầm mắt nhìn ra xa.
Từ sau khi nàng biết Đường Ti Lạc rời đi Bách Hoa thành thì nàng liền tìm kiếm thân ảnh của nàng ta
ở khắp nơi, đợi tới khi tìm được thì Đường Ti Lạc cũng đã rời đi phạm vi khống chế thực vật của
nàng, An Nhiên chỉ có thể khó khăn lắm mới nhìn thấy thân ảnh của nàng ta một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.