Chương trước
Chương sau
Từng bước yêu cầu
An Nhiên nhìn nhìn phía sau lưng Đường Ti Lạc, Ngô Tư Miểu cùng Bàn Tử đã kết thúc việc vật lộn,
dưới ánh trăng thanh đạm, hai người một béo một gầy bò lên khỏi mặt đất, tâm sự với nhau.... Không
phải, tố khổ với nhau đi.
Vì thế An Nhiên không quản chuyện của Bàn Tử nữa, mắt nàng một lần nữa nhìn về phía Đường Ti Lạc,
gật gật đầu, chỉ về phía sân ngoài cửa, nơi ghế dựa trải đệm mềm kia.
"Ngồi đây nói đi, ta đi pha chút trà cho ngươi."
Lá trà là do một đôi vợ chồng già trong Bách Hoa thành tự mình sao, rất thô ráp, không như loại trà
tinh tế trước khi mạt thế kia nhưng loại trà thô này lộ ra ý nhị riêng nồng đậm của Bách Hoa thành.
Lúc An Nhiên bưng một bộ ấm trà đi ra cửa phòng thì Đường Ti Lạc đã ngồi ổn trên ghế dựa, bụng rất
lớn, hơi hơi phập phồng dưới ánh trắng, An Nhiên cười một tiếng, đặt ấm trà lên mặt bàn.
"Đứa nhỏ đang động đậy." "Ân."
Đường Ti Lạc gật gật đầu, biểu tình trên mặt có cảm giác giãy giụa nồng đậm, nàng ngẩng đầu, dưới
ánh trăng nhìn An Nhiên nói:
"Giao ta cho Trần Triều Cung mang về đi." "Ân?"
Nghe được Đường Ti Lạc nói như vậy, An Nhiên có chút ngoài ý muốn, nàng ngước mắt ngồi đối diện với
Đường Ti Lạc:

"Cũng không cần nói như vậy, hiện tại những người đó, còn không phải chưa có quyết
định sao?"
Những người đó ở đây là chỉ Trần Triều Cung, hắn còn chưa chính thức nhắc với toàn bộ
người ở Bách Hoa thành về việc phải dẫn độ Ngô Tư Miểu cùng Đường Ti Lạc. Người ở Bách Hoa thành
như Chiến Luyện, Lạc Phi Phàm, Bàn Tử, Vân Đào... cũng chưa có quyết định cuối cùng về việc có giao
hai người kia có Trần Triều Cung mang về căn cứ Kim Môn hay không.
"Ta rất thích nơi này."
Trong biểu tình của Đường Ti Lạc có một loại thành thục sau khi lột xác, nàng nghĩ nghĩ, hơi hơi
nhướng mày, nói:
"Mấy ngày nay, ta vẫn luôn tự hỏi giá trị nhân sinh của chính mình, trừ bỏ kéo chân sau, còn có thể
làm chút gì?"
Sau đó, nàng nhìn thẳng vào mắt An Nhiên, trong đôi mắt có một loại tro tàn tĩnh mịch:
"Nếu ta có hữu dụng thì có khả năng là hiện tại đi."
An Nhiên yên lặng nhìn Đường Ti Lạc, nghĩ lời nói của nàng ta, nàng ước chừng có chút lý giải ý tứ
trong lời nói của Đường Ti Lạc, sau khi Đường Ti Lạc suy xét quỹ đạo nhân sinh của mình,
nàng ta hiện tại muốn hy sinh mình và đứa nhỏ để Bách Hoa thành nhận được cành ô liu mà căn
cứ Kim Môn ném ra.

"Chuyện này, đích xác là ta không làm chủ được, cũng không biết những người còn lại ở Bách Hoa
thành này suy xét như thế nào."
An Nhiên nhấp môi, nghĩ nghĩ, nói thật lòng:
"Từ góc độ chiến lược tới suy xét khẳng định việc giao các ngươi ra thì tương đối
tốt, nhưng cá nhân ta không cho rằng, giao các ngươi ra thì Bách Hoa thành sẽ an bình."
Nàng giết Trần Triều Phát, Trần gia của căn cứ Kim Môn sớm hay muộn cũng sẽ tính sổ với nàng, hôm
nay Bách Hoa thành vì cầu hòa, đem Ngô Tư Miểu cùng Đường Ti Lạc giao ra, ngày mai vì cầu
an, cũng sẽ đem An Nhiên giao ra đi.
Hôm nay căn cứ Kim Môn chỉ cần Ngô Tư Miểu cùng Đường Ti Lạc, ngày mai căn cứ Kim Môn sẽ lại đưa
ra yêu cầu, những yêu cầu này sẽ càng ngày càng quá mức, càng lúc càng không có chừng mực.
Cho nên An nhiên cho rằng, yêu cầu một bước, rồi từng bước từng bước yêu cầu thêm, còn không bằng
nói ngay từ đầu, không cho.
Còn nữa, nàng nghe ra ý tứ của Trần Triều Cung kia cũng có ý như vậy sao? Vốn dĩ bọn họ đã
không có tâm tư muốn chung sống hòa bình với
Bách Hoa thành, chẳng qua chỉ là ngoài mặt bày đặt khen thưởng cùng khẳng định thôi.
Sớm hay muộn cũng có một ngày, Bách Hoa thành sẽ bị căn cứ Kim Môn tiêu diệt, hơn nữa khẳng định sẽ
không chờ mấy tháng nữa, họ sẽ không để Bách Hoa thành tiếp tục phát triển đi lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.