Chương trước
Chương sau
Vừa quay đầu lại, Trần Triều Cung thấy trên mặt Trần Triều Hỉ treo một bộ vui vẻ cà lơ phất phơ,
hắn nghiêm mặt lại, tóc hai bên thái dương đã hoa râm, cả giận nói với Trần Triều Hỉ:
"Đem biểu tình cao hứng trên mặt của ngươi thu hồi lại đi, Tiểu Phát đi rồi, ngay cả thi cốt cũng
không dư thừa, ngươi cao hứng như vậy sao???"
"Nói thật, ta đúng là rất cao hứng."
Trần Triều Hỉ nhún nhún vai không sao cả, ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân cả người
nhẹ nhàng thoải mái, hắn ngẩng đầu, nhìn Trần Triều Cung đang đầy phẫn nộ, lại nói:
"Anh à, hiện tại mặc dù bên người chúng ta có nhãn tuyến của Tiểu Phát cũng không cần sợ gì
nữa, nhiều năm như vậy, nơi ngươi sống, nơi nào không có người của hắn chứ? Rốt cuộc chúng
ta có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, không cần phải giả vờ nữa."
Không phải là anh em ruột nhà bọn họ thích chém giết lẫn nhau mà là Trần Triều Phát kia không
chỉ chính mình điên mà còn có thể bức tất cả mọi người điên cùng hắn, em trai hắn đây
thực là một thiên tài, nghiên cứu tâm lý học, hành vi học gì đó, môn nào cũng tinh thông, đơn giản
mà nói chính là thuật "đọc tâm" và "thao túng".
Y nhập diễn quá sâu, ham thích nghiên cứu hành vi của mỗi người, phân tích tâm cơ của mỗi người, có

thể nhìn được suy nghĩ tiếp theo của người khác cực kỳ chính xác, cũng nhìn thấu nhân tâm của bọn
họ.
Có lẽ bởi vì quá mức minh bạch cho nên Trần Triều Phát không thể nhìn thấy nhân tính tốt đẹp, hay
điều tốt đẹp gì, y nhìn thấy toàn bộ bao hàm một ít thói hư tật xấu của con người, vì thế, cứ như
vậy, chậm rãi y liền "phát điên."
Trần Triều Phát ở nơi nào, y luôn có thể phát triển ra vô số nhãn tuyến, khăng
khăng một mực đi theo hắn coi hắn trở thành thượng đế, tự nguyện thay hắn thu thập toàn bộ thông
tin, sau đó những thông tin kia tập trung ở Trần Triều Phát, thông qua tính toán của hắn, có thể
đem toàn bộ sự tình cả đời phát sinh từ lớn đến nhỏ của người kia suy đoán ra tám chín phần mười.
Biệt thự Trần gia này, kỳ thật hai người Trần Triều Cung cùng Trần Triều Phát không thích về nhất
bởi vì khi ở nơi này, bọn họ giống như bị lột sạch quần áo, toàn bộ bí mật sẽ bị bộc lộ trước mặt
Trần Triều Phát, trước mặt y không có gì gọi là bí mật hay riêng tư
Câu nói được Trần Triều Hỉ che dấu sâu nhất trong nội tâm là ước gì Trần Triều Phát đi tìm chết.
Mà biết đâu được những điều sâu trong nội tâm của bọn họ Trần Triều Phát đã phát hiện, vì thế y đối
với anh em ruột thịt trong nhà từ trước tới già đều khá khinh thường.
Nhưng vì quá minh bạch cho nên y lười làm gì, cuối cùng thậm chí còn lười ở trong biệt thự Trần

gia, y muốn đi ra ngoài một chút giải sầu, vì vậy đi tai họa căn cứ Diệu Dương, rồi rốt cuộc không
thể trở về nữa.
"Anh à, không thể không nói, mặc dù An Nhiên cùng Chiến Luyện kia đã giết Tiểu Phát, nhưng kỳ thật
ấn tượng của ta đối với bọn họ cũng không tệ lắm a!"
Biểu tình trên mặt Trần Triều Hỉ càng lúc càng nhẹ nhàng, thậm chí là một loại cực đoan trái ngược
khi bị áp lực quá lâu, hắn bắt đầu đắc ý vênh váo, ngồi trên sô pha, đung đưa đầu nhìn quả thực hết
sức vui mừng a.
Mà sau lưng hắn, chỗ ngoặt gần phòng bếp, Trần Kiều rụt đầu lại, dựa trên tường, hít thở thật sâu,
nàng nghe được cái gì đây? An Nhiên sao???
Có phải An Nhiên ở Tương thành phía Nam hay không? Nàng còn sống sao? Hay chỉ là người
trùng tên trùng họ mà thôi?
Sau đó Trần Kiều tiếp tục nghe lén Trần Triều Cung cùng Trần Triều Hỉ bắt đầu đàm luận một số người
tại căn cứ Diệu Dương.
Hai người bọn họ nói trọng điểm về An Nhiên, bởi vì tin tức truyền về, nói trên mặt đất, An Nhiên
rất khó đối phó, nhưng nàng có nhược điểm đó là đứa nhỏ, nhũ danh của đứa nhỏ là Oa Oa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.