Chương trước
Chương sau
Cuối cùng cũng bắt được Trần Triều Phát trên tay Vương Uy cùng Lương Tử Ngộ hai dị năng giả lực
lượng.
Vì tránh cho người xông lên quá nhiều nảy sinh hỗn loạn, Bàn Tử lập tức nhảy ra hô to:
"Không cần đi lên nữa, chỉ cần Vương Uy cùng Lương Tử Ngộ thôi."
Vì thế những quân nhân trong đội hộ vệ trước sau đều không nhúc nhích. Nhưng đồng thời, đại chiến
nổ ra, từ bất đồng địa phương nhảy ra bất đồng người, muốn tới gần Trần Triều Phát, muốn cứu mệnh
hắn.
Họng súng của Chiến Luyện lại chuyển động, phanh, phanh, phanh, mỗi một phát súng đều
đem người vọt lên, bắn chết trên nền tuyết.
Lại nhìn diện mạo những người này phần lớn đều là một ít người thuộc đám người đi vào ở biệt thự Hà
Tây, phỏng chừng khi đó đường hầm đều chưa được xây dựng, những người này có những người
quen thuộc với đám người Bàn Tử, thậm chí còn có người từng chơi đùa với Hằng Hằng.
Cho nên khó trách, Trần Triều Phát hiểu biết Vân Đào như vậy.
Nhưng những người này vừa chết, sẽ không còn người đến cứu Trần Triều Phát nữa, hôm nay y chết là
không thể nghi ngờ.
Trên nền tuyết, người mang khuôn mặt Chiến Luyện bị đè xuống, chậm rãi, chậm rãi, giống như một
người mang mặt nạ bằng băng làn da bắt đầu nứt ra, một lần nữa hắn biến thành bộ dạng của Vân Đào,

hắn đạt được dị năng
lực lượng của Vân Đào, tránh thoát khỏi tay của Vương Uy cùng Lương Tử Ngộ.
Sau đó, một lần nữa Trần Triều Phát không cam lòng, muốn vọt vào đám người muốn biến thành bộ
dạng của người nào đó, nhưng nửa đường, bị một xúc tua đỏ như máu vươn lên từ nền tuyết
trắng móc bám vào chân y.
Trần Triều Phát ngã lăn trên mặt đất, diện mạo trên mặt, quần áo trên người đang không ngừng thay
đổi, trong chốc lát là Vân Đào, chốc lát là Chiến Luyện, cùng thử biến thành An Nhiên, nhưng lại
phát hiện chính mình cũng không thể khống chế cái xúc tua đang vây khốn hắn.
Nhục hoa của An Nhiên, thừa dịp hắn biến thành Vân Đào, nhân cơ hội làn da mềm hóa đâm vào thân thể
y.
Thân thể y run lên nhìn An Nhiên đứng cách đó không xa, hai mắt đỏ đậm, biểu tình điên cuồng nói:
"Ta còn chưa có chơi đủ, các ngươi còn chưa chết sạch, ta không cam lòng, ta không cam lòng."
Quả nhiên là hắn tính một khi trở về căn cứ Kim Môn sẽ làm tất cả mọi người ở căn cứ Diệu Dương
chết sạch.
An Nhiên không tự giác cười một tiếng, nhìn xúc tua của Nhục hoa lại mọc ra một cái mầm xanh chui
vào làn da ở mắt cá chân Trần Triều Phát, nàng hỏi:
"Ngươi hoàn toàn điên rồi, người như ngươi không chết thì là mối nguy hại đối với toàn bộ xã hội

nhân loại!"
"Ta điên sao?"
Trần Triều Phát nằm trên nền tuyết, oán hận nhìn An Nhiên, nhìn Chiến Luyện đứng sau
An Nhiên, hắn hỏi lại:
"Vốn dĩ nhân loại đều xấu xí đều độc ác, ta cứu những người trong Đại phú hào, nhưng bọn họ lại
phản bội ta, lừa gạt ta, những người như vậy, không giết chẳng lẽ giữ lại sao??? Tương lai bọn họ
sẽ còn làm ra càng nhiều sự tình phản bội!"
"Ngươi quá cực đoan!"
An Nhiên lắc đầu, định nghĩa cho Trần Triều Phát.
"Điều ngươi làm vốn dĩ chính là một việc sai lầm, nhiều người vô tội ở Hà Tây như vậy, không oán
không thù gì với ngươi, vốn dĩ không quen biết ngươi, đừng nói đến phản bội hay không, ngươi hạ
lệnh oanh tạc Hà Tây, hại chết mấy nghìn người, khi ngươi nói người khác xấu xí, thì chính người kỳ
thật cũng quá xấu xí đi.:
"Người Hà Tây, vốn dĩ không vô tội!"
Trần Triều Phát nghiến răng nghiến lợi, đau muốn chết, lại không quên cãi cọ thị phi với An Nhiên,
một chân của y đã bị Nhục hoa ăn sạch sẽ, trên xương đùi chỉ còn dư lại một đoạn xúc tua màu đỏ
tươi đang vặn vẹo đang muốn chui lên thân thể y.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.