Chương trước
Chương sau
"Vân Đào đầu tiên cũng đi từng gian phòng dặn dò người khác không mở cửa, hắn cũng có tình thương
a."
Lưu Toa Toa cảm thấy Triệu Như phân tích không đúng, dựa vào cái gì mà cứu những đứa trẻ là có tình
thương, dặn dò người khác thì không có a? Nói không chừng Vân Đào phía sau mang theo đứa nhỏ mới
chính là Trần Triều Phát biến hóa ra, hắn lợi dụng những đứa trẻ để ngụy trang cho chính mình.
"Người phụ nữ kia, biểu tình của nàng ta có chút không đúng."
An Nhiên ngồi ở mép giường nhắm mắt lại, xem nhẹ toàn bộ thị giác thì hình ảnh trong đầu nàng mới
có thể càng rõ ràng, Triệu Như cùng Lưu Toa Toa vừa nghe An Nhiên nói như vậy, khẩn trương dựa sát
vào, chỉ thấy An Nhiên lắc đầu, bộ mặt ngưng trọng nói:
"Giống như. biểu tình rất biến thái a."
Trong đầu An Nhiên, biểu tình của người phụ nữ đầy máu này đang tà ác dị thường, nàng ta nhìn con
số đang nhảy lên ở thang máy, con dao trong tay chậm chạp không bỏ xuống, nghiêng đầu, ánh mắt
chuyên chú, bộ dạng này là tính toán không buông tha cho bất cứ người nào ra khỏi thang máy.
Nhưng trong thang máy, chỉ có Vân Đào cùng với mấy đứa nhỏ vừa được cứu ra từ cuộc hỗn chiến.
"Người này khẳng định là người xấu, nàng ta muốn giết Vân Đào cùng mấy đứa trẻ kia!!!"
Lưu Toa Toa không kịp chờ An Nhiên tự thuật, lại chạy tới cửa phòng, nhòm qua mắt

mèo, quả nhiên, thấy người phụ nữ ngoài cửa, biểu tình rất tà ác, nhìn chằm chằm Vân Đào cùng mấy
đứa nhỏ đang đi ra, không nhúc nhích.
Vì thế Lưu Toa Toa gấp gáp kêu lên:
"An Nhiên, An Nhiên, không được, người phụ nữ này sẽ giết Vân Đào cũng những đứa trẻ kia mất, chúng
ta phải ngăn cản nàng ta!!!"
An Nhiên không nói chuyện, dùng ánh mắt nhìn Triệu Như một cái, Triệu Như liền tiến đến ngăn lại
Lưu Toa Toa, kéo nàng ấy ra xa khỏi cánh cửa, trách mắng:
"Vừa rồi mới kêu ngươi đừng học Đường Ti Lạc, hiện tại ngươi không khác gì Đường Ti Lạc cả, An
Nhiên cũng chưa động, ngươi gấp gáp làm gì?" Mặc kệ nói thế nào, An Nhiên ở chung với Vân Đào lâu
nhất, nếu luận về quan tâm, khẳng định An Nhiên ở trong phòng này là người quan tâm Vân Đào nhất,
đồng thời nàng cũng hiểu biết về Vân Đào nhất.
"Nếu ngươi này thật là Vân Đào, thì người phụ nữ kia không thể đánh lại được hắn."
An Nhiên đứng dậy, đứng ở trong phòng, tùy tay lấy một chiếc lá cây từ dây lục đằng, đặt xuống mép
giường Oa Oa đang nằm.
Thế cục thay đổi càng lúc càng phức tạp, Vân Đào vừa mới mang theo mấy cái tiểu bằng hữu đi ra

thang máy, thì người phụ nữ người đầy máu đứng ở
trên hành lang kia lại run rẩy vài cái, tự ngã xuống mặt đất. Miệng sùi bọt mép, không hiểu sao đã
chết.
Sau đó, sắc mặt An Nhiên biến đổi, nói với Triệu Như và Lưu Toa Toa:
"Có người đang phóng hỏa, có người biết được ta có thể khống chế thực vật?"
Là ai đây? Hiện giờ hỗn chiến trong đại sảnh đã sắp kết thúc, mầy giờ qua, những người kia đánh
giết lâu như vậy, cũng nên chạy sớm, người có thể bò ra khỏi biển máu đó cũng đã sớm trổ hết tài
năng, rốt cuộc Trần Triều Phát đang trốn ở đâu, không ai biết, nhưng lửa thì bắt đầu đốt từ phòng
cao nhất xuống.
Tầng cao nhất kia có dị năng giả hệ hỏa, bất quá chờ tới khi An Nhiên chú ý tới tầng cao nhất kia
thì lửa đã bốc ngùn ngụt, cho nên người phóng hỏa ở tầng này là ai, không ai biết.
Không ít người bị lửa lớn bức ra khỏi phòng, chạy từ trên xuống, sau đó An Nhiên thấy được Vân Đào
đang đi gõ cửa kia cũng chạy xuống tầng.
Cầu thang an toàn bị thực vật của An Nhiên bao trùm, hắn cùng những người khác đã
tiến vào cầu thang, tự nhiên cũng tiến vào tầm mắt của An Nhiên, cho nên Vân Đào này cũng không mất
tích mà là lúc trước đi vào góc chết của tầm mắt An Nhiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.