Chương trước
Chương sau
"Đám người này không phải tới tìm chúng ta báo thù chứ."
Có một vị đoàn trưởng, nhìn vẻ mặt cừu hận của đám người Chiến Luyện, trên mặt hắn đột nhiên có
biểu tình xúc động, cho là đang nói giỡn với mọi người.
Nhưng chính bản thân hắn sau khi nói xong, lại nhìn những người khác, biểu tình trên
mặt bọn họ đều tái xám đi, vị đoàn trưởng kia liền biết có khả năng mình nói đúng rồi.
"Cái này, cái này..."
Có người đứng ra với vẻ mặt xấu hổ nhìn Trần Triều Phát. "Lão Trần, hiện tại chúng ta nên làm gì
bây giờ?"
Hắn hỏi ý kiến của Trần Triều Phát vì quả thực việc này là do Trần Triều Phát khơi mào, hiện tại
mười mấy người vạm vỡ bên Hà Tây tay cầm vũ khí tới cửa tìm phiền toái, đám đoàn trưởng bọn họ
đương nhiên dò hỏi ý kiến của y rồi.
Trần Triều Phát lại cười lạnh một tiếng, nhìn mọi người, trầm trầm nói:
"Sợ cái gì? Đối phương bất quá chỉ mười mấy người mà thôi, trong tay mỗi người các ngươi không phải
đều có mấy trăm người hay sao? Còn sợ bọn họ?"
Mọi người trầm mặc, ở nơi Trần Triều Phát không nhìn thấy họ trộm trao đổi ánh mắt, lúc này, ai

cũng không muốn phái người của mình ra ngoài, thay Trần Triều Phát chùi đít, thậm chí trong lòng
mọi người còn muốn đám người vạm vỡ kia cho Trần Triều Phát này một cái oa phủ đầu.
Cho nên mặc dù y nói như vậy, cũng không có ai xung phong nhận việc,. Bởi vì không có trở ngại gì,
rất nhanh, mấy người Chiến Luyện đã ở tầng 4 của đại phú hào, từ tầng 1 đến tầng 3 đã bị chôn vùi
dưới đống tuyết, xe đi vào đại phú hào thì trực tiếp có thể lên tầng 4.
Nháy mắt thế cục ở tầng 4 này bị khống chế, mấy người Chu Chính là quân nhân vì vậy tính tình còn
khá tốt, nhưng theo sau có mấy tiểu tử trẻ tuổi, mỗi người đều mang nhiệt huyết sôi trào, đi vào
phá phách cướp bóc, nhìn đến cái gì cũng muốn đoạt, đoạt không được liền đập phá, làm
những người phục vụ có nam có nữ ở tầng này sợ tới mức co rúm vào trong góc không dám ra tiếng.
"Tránh ra, tránh ra."
Mấy tiểu tử nhà Lưu Chi cũng chạy theo sau tới đại phú hào, ngạnh cổ, chỉ vào những người phụ vụ co
cụm đứng ở trong góc, giáo huấn:
"Chúng ta chỉ tới báo thù, không giết người, đều đứng tránh sang một bên đi, đừng chặn đường."
Trong lúc nói chuyện, một số quân nhân mặc đồ bộ đội đặc chủng vọt xuống từ trên lầu,
tựa như là đội tiên phong do Trần Triều Phát phái xuống, không chờ nhóm người kia vọt tới trước mặt

đám tiểu tử nhà họ Lưu, thì đã
va chạm với Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm, hai người đối chiến với một đám người, đánh bạch bạch bạch
thập phần náo nhiệt.
Nhìn dáng vẻ này, đám quân nhân do Trần Triều Phát phái xuống dưới không thể thương
tổn người khác, bọn họ hoàn toàn bị hai người Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm kiềm chế, sức
chiến đấu của hai người mạnh hơn không biết bao nhiêu lần với nhóm người này.
Cách chiến đấu của Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm rất có bài bản, vừa ra tay một cái có thể vặn khớp
tay chân của bọn người kia, quét qua một tầng, cơ hồ không có vồ hụt người nào, sau đó phá vỡ cửa
sổ, ném đám quân nhân chặn đường ra ngoài đại phú hào.
Có người còn giơ súng chưa kịp nhắm bắn đã bị Chiến Luyện hoặc Lạc Phi Phàm đoạt đi, dùng súng cũng
vô dụng, thân thể của Chiến Luyện, viên đạn đồng đều không thể xuyên qua được.
Rất nhanh, quân nhân ở tầng này đã không còn một mống, đội tiên phong toàn quân bị diệt.
Đôi mắt Trần Triều Phát gắt gao nhìn chằm chằm màn hình theo dõi, quay đầu một cái, nhìn về mười
mấy vị đoàn trưởng ở phía sau, rõ ràng mà nói, người của hắn quá ít, căn bản ngăn không được hai
quái vật kia, Trần Triều Phát muốn toàn bộ đoàn trưởng ở đây xuất động người của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.