Chương trước
Chương sau
Tình cảm xúc động phẫn nộ trong quần chúng "Đúng vậy, không vội."
An Nhiên hít một hơi thật sâu, tìm một cái ghế dựa trên ban công ngồi xuống, nhận
lấy Oa Oa từ trong lòng Tiểu Bạc Hà, trong sân nhà nàng toàn là người, chung quanh nhà đều có, âm
thanh họ cãi cọ ồn ào, tiếng trẻ con vẫn luôn khóc lóc, làm An Nhiên bức thiết muốn đuổi một số
người đi.
Như vậy một ít nhân tố không ổn định cũng ít đi.
Bàn Tử nghe An Nhiên nói vậy, lập tức cầm bản đồ đi xuống, giơ tấm bản đồ trong tay hô lên:
"Có thể đi ra ngoài, có thể đi ra ngoài, ai muốn đi ra thì theo ta, ta mang các ngươi ra ngoài,
nhóm lão nhược bệnh tàn dựng thì lưu lại nơi này, ở cùng An Nhiên!"
"Dựa vào cái gì mà nhóm người kia không đi muốn chúng ta đi?" "Đúng vậy, có phải có bẫy rập gì
không?"
"Chúng ta không đi, các ngươi đi đâu thì chúng ta liền theo đó!"
Những người kia lúc trước chui lung tung vào đường hầm, vội vàng muốn chạy ra ngoài, lúc này thấy
Bàn Tử giơ một tờ bản đồ lên hô lớn muốn dẫn bọn họ ra ngoài, giờ ngược lại những người này không
muốn đi rồi, phỏng chừng bọn họ cũng nhìn ra được, bên ngoài kia có khả năng nguy hiểm hơn so với
bên trong này.

An Nhiên ngồi ở tầng 2, đột nhiên đứng dậy, đôi tay chống ở lan can bảo hộ, giận dữ hô lên:
"Không cút? thì ra ngoài giết sói tuyết cho ta! Một đám chân tay lành lặn, ăn cơm mềm cái gì? Đều
cút cho ta!
"Cút! Cút đi!"
"Các ngươi một đám khỏe đến độ một tay có thể đập vỡ đường hầm, vài người không thể giết một con
sói hay sao?"
"Không biết xấu hổ, muốn đoạt bảo hộ của chúng ta, các ngươi thật đúng là không biết xấu hổ a!!!"
An Nhiên vừa phát ra một lời, toàn bộ nhóm trói buộc đều trở nên phẫn nộ, tất cả đều chỉ vào mũi
đám thanh niên trai tráng kia, hô lớn muốn nhóm người này chạy ra ngoài giết bầy sói.
Nói thật, đám sói kia cũng không phải rất khó giết, đối với đám người ở phía nam bọn họ gặp qua nào
là tang thi hệ kim tang thi hệ thủy mà nói, sói tuyết ở trình độ này, mấy dị năng giả lực lượng vây
chúng lên, xé một cái có thể xé nát.
Cho nên vì sao lại phải chen chúc ở chỗ này, không biết An Nhiên không muốn bảo hộ đám thanh niên
đó sao? Không biết An Nhiên đang tức giận sao? Tình cảm quần chúng cũng xúc động trở nên phẫn nộ,
bắt đầu không cố kỵ mắng loạn lên, mắng đến nỗi đám người kia mặt đỏ tai hồng, hận
không thể vượt qua nhóm quân nhân đang tạo thành cảnh giới túm đám người đang mắng
chửi ra đánh một trận.

Nhưng mà, có người vừa muốn hành động thì một cái đuôi trắng của An Nhiên rơi xuống từ trên
đỉnh đầu, rủ xuống trước mặt nhóm quân nhân, giống như một cái mành trắng muốt, ngăn cách
hai bên.
"Cút, nếu không cút sẽ giết hết các ngươi!"
Có người nào đó bên trong chiếc mành trắng kia kêu to, Bàn Tử lười biếng gõ gõ vào đường hầm
băng, chỉ vào một con đường, nói với đám người đang bị xua đuổi:
"Nhanh chạy đi thôi, trong chốc lát nữa nói không chừng đạn pháo liền tới rồi, chúng ta không nghĩ
vừa đối phó với đạn pháo cùng đám sói còn phải phân lực lượng ra để bảo hộ các ngươi!"
"Bàn ca." Một người thanh niên thuộc nhà họ Lưu do Lưu Chi mang tới, trước hết đứng dậy.
"Ngươi nói cho chúng ta biết, con đường hầm nào có sói, đường hầm nào số lượng sói nhiều, ta biết
các ngươi nhất định rõ ràng, chúng ta đi giết sói." Sau đó, Lưu Chi đem mấy trưởng bối tuổi lớn
cùng mấy đứa trẻ còn nhỏ đẩy đẩy vào trong vòng tuyến, đứa trẻ nhỏ nhất chui vào được Lưu Toa Toa
tiếp nhận, ôm vào trong ngực.
Sau đó Lưu Chi cũng nói:
"Người nhà họ Lưu chúng ta, đều đi giết sói, chỉ cần thức tỉnh dị năng ai cũng sẽ tham gia, Bàn ca,
làm phiền ngươi giúp chúng ta chiếu cố những người lớn tuổi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.