Chương trước
Chương sau
"Trong quá trình chơi đùa với các ngươi, các ngươi nói cho ta biết, có lý do gì để ta có thể buông
tha cho các ngươi không?"
An Nhiên quyết định noi theo những vai đại gian ác, trước khi xử lý vai chính, vẫn dong dài nói
thật nhiều lời, không chừng kết cục sẽ có gì đó xoay ngược lại a?
Nhưng không đợi đám người này biện giải cho chính mình, nhân tính đã bày ra thì có gì là sáng sủa,
An Nhiên nghiêng đầu nhĩ nghĩ.
Nàng lắc đầu, tựa hồ không có lý do gì để buông tha cho đám đàn ông kia. Nhân tính có ác độc, có
thể ác tới trình độ nào a? Khi mà luật pháp cùng chế tài đều đã hóa thành hư ảo, bản tính của nhân
loại sẽ bộc lộ ra, trong bản tính của loài người không phải không có những người chính trực sáng
sủa, nhưng An Nhiên không nhìn ra được điều đó trên đám người này.
Nếu như hôm nay, nàng chỉ là một người phụ nữ bình thường, vô luận nàng có nhận tinh hạch của đám
đàn ông này hay không thì kết cục đều không có bất luận thay đổi gì, bọn họ muốn "thượng"
nàng, tự nguyện là tốt nhất những có lẽ cường bạo còn mang lại lạc thú.
Cũng không riêng chỉ có nàng.
Trong ánh mắt bọn họ, đã hiện ra dã tâm, thậm trí phóng ra toàn bộ đội ngũ của Bàn Tử.
Cho nên, trước khí đám người này làm nhiều điều ác hơn, nhanh chóng diệt trừ đi, cũng là sự phụ

trách đối với những người vô tội.
Lại nhìn người đàn ông bị đuôi cáo quấn lấy cổ này, trong cơ thể hắn phảng phất như có gì đó bị ăn
mòn, đôi tay tóm lấy đuôi cáo trên cổ, trong cổ họng hắn phát ra những tiếng cạc cạc cạc không rõ
đang nói cái gì.
Người bên cạnh hắn cũng như bị đứng hình, trong khoảng thời gian ngắn đều ngây ngẩn cả người, không
đợi đám người phàn ứng lại, người đàn ông bị đuôi cáo quấn lấy kia đã bị hút thành thây khô.
Phút chốc, mọi âm thanh như trở lại, đám đàn ông điên cuồng kêu lên, chạy tứ tá.
Đuôi cáo phía sau lưng An Nhiên liền cuốn lấy đám người chạy xa, từng người từng người biến thành
thây khô.
Tài xế của Lưu Đông kêu to, chạy đằng trước, mọi người chỉ nhìn thấy hắn chạy thêm một đoạn, dưới
chân bị thứ gì màu trắng móc lấy, sau đó té ngã, bị kéo trở lại, lặng yên không một tiếng động tiêu
thất.
"Chết nhanh như vậy!"
Triệu Như kéo cửa sổ xe ra, co rúm lại cơ thể vươn đầu ra, nhìn trên mặt đất mấy cỗ thây khô, nhíu
mày với An Nhiên:
"Cầu Gai Béo này của ngươi càng ngày càng khủng bố, ngươi xác định nó là tiên nhân cầu hay sao?"

Trên mặt đất đuôi cáo đang uốn lượn, chậm rãi co co co, lùi về dưới gầm xe, thân của nó ở dưới gầm
xe, bởi vì thể tích đã quá lớn, cho nên chỉ có thể đặt ở dưới đó, nơi nào cũng không lăn đi được.
Cái đuôi kia chính là cành hoa tiến hóa của Cầu Gai Béo, trên hoa có những sợi lông, chính là gai
của nó, rất nồng đậm và dày đặc, từng chiếc gai rất cứng rắn đạt tới trình độ nguy hiểm, nếu đâm
vào một tấm sắt bình thường một giây sau có thể đâm tấm sắt thành cái sàng.
Bất quá từ trước tới giờ An Nhiên vẫn luôn cho nó ăn sinh vật dưới nền đất, chưa từng cho nó ăn
thịt người cho nên rốt cuộc nó nguy hiểm như thế nào ai cũng không biết, Triệu Như đây cũng là lần
đầu nhìn đến.
Cùng với nàng còn có Vân Đào, Lương Tử Ngộ, Vương Uy cùng Chiến Luyện, bốn người được
một phen kinh ngạc, trước kia chỉ biết An Nhiên phụ trợ rất lợi hại, rốt cuộc thứ nàng giải quyết
đều là một ít động thực vật biến dị, hiện tại lần đầu tiên nhìn đến thực vật của nàng
ăn thịt người, này......
Cũng may ngày thường không quá trêu chọc người phụ nữ này!
An Nhiên nghiêng đầu, học Triệu Như nhướng mày không nói chuyện. Chiến Luyện cười hì hì bước
chân dài đi tới, biểu tình trên mặt nghịch ngợm, đi đến trước mặt An Nhiên, hỏi:
"Mỹ nữ, càng ngày càng lợi hại, đêm nay có thể hẹn hò không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.