Chương trước
Chương sau
Trong một căn phòng nào đó, Bàn Tử còn đang lăn lăn trên giường với Từ Lệ Nhi, vừa nghe tiếng gõ
cửa bên ngoài, hắn liền mặc một cái quần cộc, cả người thịt béo run rẩy đứng lên, vừa mặc quần áo
vừa mở cửa, nghe người bên ngoài nói với hắn vài câu, liền gật đầu, để người bên ngoài
tổ chức công việc thu thập cho nhóm lão nhược bệnh tàn dựng rút lui.
Sau lưng, dưới ánh sáng mờ mịt, Từ Lệ Nhi bọc chăn dậy, nàng ta cảm thấy lạnh tới nỗi cánh tay còn
lỏa lồ bên ngoài nổi một tầng da gà.
Nàng vẫn còn ngồi trên giường, trên mặt có chút bất mãn nhìn bóng dáng Bàn Tử, có chút sinh khí
hỏi:
"Làm sao vậy? Lại có chuyện xấu gì xảy ra?"
Bàn Tử quay đầu lại, trên mặt là biểu tình chế nhạo, ánh mắt nhìn Từ Lệ Nhi, không giống như đối
với nữ nhân của mình, mà là giống như muốn tống cổ đi, nói:
"Dậy xem chẳng phải sẽ biết hay sao."
Dứt lời Bàn Tử kéo quần lên, lắc mình đi ra cửa phòng, đi tổ chức hỗ trợ nhóm người già phụ nữ trẻ
em lên xe rút lui.
Nhiều người muốn chạy trốn như vậy, tuy rằng ngay ngắn trật tự, nhưng cũng không tránh
được có loại cảm giác gà bay chó sủa, bên ngoài thật sự rất ồn ào, Từ Lệ Nhi ngồi trên giường có

chút không vui, cảm thấy Bàn Tử này sợ là kéo quần lên thì không nhận người.
Này làm sao có thể? Từ Lệ Nhi không cam lòng, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, đi theo sau lưng
Bàn Tử ra cửa, nàng cùng tên mập chết tiệt này ngủ một giấc, như thế nào có thể để hắn
dễ dàng không chịu trách nhiệm như vậy?
Bên ngoài có chút loạn, lúc trước xe chở đám người lão nhược bệnh tàn dựng này đều đỗ
ở trong tiểu khu, không có lực gánh vác tàn tật thiểu năng trí tuệ đều lên xe đầu, thai phụ hài tử
lên xe giữa, còn lại góa bụa người già lên xe sau, mà đám người lão nhị lão tam.... gì đó của Bàn
Tử ngồi ở mấy chiếc xe đầu dẫn đường.
Bọn họ có hình thức chạy trốn của chính mình, không cần phải thương lượng với đội
người của Chiến Luyện, cũng không nhất định cần bọn người Chiến Luyện che chở, xe nhỏ dẫn đầu lái
ra ngoài từ cửa sau tiểu khu.
Một đám trói buộc như vậy, kỳ thật cũng không coi như trói buộc, An Nhiên nhìn đám xe
tải từ từ lăn bánh đi phía trước, nàng giật giật ngón tay, đem những cây mây đang vây quanh cửa
dịch ra một chút, tận lực làm đoàn xe bọn Bàn Tử đi bình thản một chút.
Có thể nói, tới mạt thế, kỳ thật không cần nói rõ, ngươi biết điều, ta có thể dùng hết khả năng
của mình hỗ trợ, ngươi không biết điều, ta cũng lười quản, về điểm này, Bàn Tử và An
Nhiên đều hiểu.

Đợi đến khi mấy xe tải trong đội ngũ của Bàn Tử đều đi xong, bọn người Chiến Luyện mới bắt đầu xuất
phát, bởi vì nguy hiểm từ phía nam tới, rốt cuộc chúng có bao nhiêu, An Nhiên cũng vô pháp nhìn
đến.
Bọn họ bảo vệ cho phía sau, đây là nhân nghĩa!
Năng lực của An Nhiên có thể "thấy" toàn bộ Tinh khu, nếu hướng về phía Nam thì khoảng cách quá xa,
An Nhiên không rõ, nhưng mặc dù không rõ nhưng nàng biết loại khủng long kia đi về phía Bắc cũng
không phải ít.
Cho nên mấy người Chiến Luyện còn phải phụ trách cản phía sau.
Hoa biến dị cùng dây mây biến dị trong Tương thành này, vô luận là tốt hay xấu, đều có chút tác
dụng ngăn cản đám khủng long nhỏ kia.
Tuy rằng chúng có làn da rất dày, rất khó để thực vật biến dị xuyên qua, nhưng miệng của chúng rất
lớn, cây mây biến dị có thể cuốn lấy chúng, chỉ cần nó há mồm tru lên, thì cây mây biến dị có thể
mọc ra mầm xanh biếc đâm xuyên vào trong miệng đám khủng long, ăn lục phủ ngũ tạng của
chúng từ bên trong.
Nhưng cũng có một số con đặc biệt cường hãn, có mầm xanh chui vào trong miệng chúng,
chúng nó có thể há mồm ăn luôn mầm xanh, dù sao thì chúng cái gì đều ăn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.