Chương trước
Chương sau
Tuy rằng nghe được Lạc Phi Phàm nói như vậy, nhưng nàng thấy biểu tình trên mặt Chiến Luyện không
được tốt, tựa hồ như quá trình dò hỏi về vật tư với Lôi Giang không phải thuận lợi.
Chiến Luyện đưa nàng lên cầu thang, dưới ánh sáng hắc ám, hắn dựa vào tường, đôi tay khóa lại ở eo
nàng, thấp giọng nói:
"Không gặp được Lôi Giang, hắn không dám đối mặt với chúng ta, tiếp đãi chúng ta chính là Phủ Tử,
Phủ Từ thì rất dễ nói chuyện, chúng ta đói lấy vật tư gì hắn liền cho, nhưng hắn cũng nói, những
vật tư kia ăn xong rồi, bọn họ cũng không còn vật tư nữa, còn lại chỉ có chút ít để lại cho nhóm
quân nhân ăn dùng."
"Đường Ti Lạc đâu? Nàng ta mặc kệ không quản sao?' "Đường Ti Lạc thì có cái rắm gì dùng?"
Hắn hừ một tiếng, giọng nói có chút hận sắt không thành thép:
"Nàng ta hiện tại trừ bỏ khóc còn có mắng người, chuyện gì đều mặc kệ." Nhưng trên mặt Chiến Luyện
không thoải mái, thực tế sự không thoải mái không phải đến từ việc này, hắn đè trán lên trán An
Nhiên, thấp giọng nói: "Trương Bác Huân đã đồng ý để chúng ta mang theo quân nhân đi giết đóa hoa
biến dị kia, hắn cũng minh bạch, đóa Nhục hoa kia mà không trừ mọi người đều sẽ bị vây chết ở nơi
này, sau khi giết đóa hoa kia xong, Trương Bác Huân sẽ trở về tiếp quản nhưng người còn sống sót

này, mọi chuyện đã nói tốt, ngươi không cần phải xen vào."
"Ân, vốn dĩ tã cũng không nghĩ quản."
Trong bóng đêm, thanh âm nhỏ nhẹ của nàng vang lên, eo nàng bị Chiến Luyện ghì lấy có chút chặt,
phảng phất như biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, nàng lẳng lặng chờ đợi, chờ đôi môi của Chiến
Luyện rơi xuống, dán lên môi nàng.
Lúc này không có Lạc Phi Phàm toát ra quầy rầy bọn họ, An Nhiên cảm thấy tựa hồ mình Chiến Luyện
hôn rất lâu, lâu đến nỗi nàng đã quên đi đây là mạt thế, đã quên đi hai người bọn họ đều đã ly hôn,
cũng quên đi bọn họ đã tách nhau ra hơn một năm.
Trong bóng đêm, nàng tràn ra một tiếng thở dài, nàng cảm thấy, giống như vẫn còn thích Chiến
Luyện....
Còn về Lôi Giang, kỳ thật An Nhiên có cùng ý tưởng với Chiến Luyện, tuy rằng cái tiểu khu này dựa
vào dị năng của hắn, địa chất thay đổi làm thực vật không thích hợp để sinh trưởng, nhưng hắn,
không diệt trừ cảm thấy có chút không yên tâm.
Nói vậy Lôi Giang cũng biết, hắn cùng Chiến Luyện và An Nhiên đã kết thù rồi, căn bản không có
thể hóa giải, vì thể từ khi An Nhiên và Chiến Luyện đi vào tiểu khu, hắn vẫn luôn trốn
tránh không ra mặt, hiện giờ cũng không biết đang trốn ở nơi nào.

Thời buổi rối loạn như này, không thể bởi vì một người như Lôi Giang, gióng trống
khua chiêng đem toàn bộ tiểu khu lăn qua lộn lại một lần đi.
Trong bóng đêm, phía tòa nhà đối diện, Đường Ti Lạc ngã trên sô pha, trán nàng dựa vào tay vịn ghế,
nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, trước mặt nàng ta là một chiếc bàn trên mặt bàn đặt một chiếc bình
gốm sứ Thanh Hoa, trong bình đựng tro cốt của phụ thân nàng.
Lôi Giang xử lý xong một ít sự tình của đám quân nhân, đi vào cửa, thấy Đường Ti Lạc ngã trên ghế,
động cũng chưa động, liền đi tới, đổ ra một ly nước ấm trong bình giữ nhiệt, ngồi bên người
nàng, ôm lấy đầu vai, đỡ nàng ngồi dậy, ôn nhu nói:
"Mất đi thân nhân là việc cực kỳ bi thống, nhưng ngươi cũng nên tỉnh lại, phụ thân ngươi để lại
nhiều quân nhân như vậy cho ngươi, ngươi không nghĩ đến chính mình thì dù sao cũng phải
phụ trách bọn họ chứ."
Đường Ti Lạc đã khóc đến nước mắt sắp khô cạn, nàng ta há mồm, uống một ngụm nước mà Lôi Giang
đưa đến, đầu tóc hỗn độn, cả người thập phần yếu ớt bất kham, nàng dựa thẳng trong khuỷu
tay Lôi Giang, nghẹn ngào nói:
"Lôi Giang, ngươi có thể giúp ta tìm Phi Phàm ca tới được không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.