Chương trước
Chương sau
Hai người Vân Đào cùng Lương Tử Ngộ ngồi dưới đất còn không kịp hoan hô đã vội vàng dưới sự trợ
giúp của Chiến Luyện, nâng hoa cầu khổng lồ lên tầng 2, để Lạc Phi Phàm ném ra hỏa cầu thiêu đốt
nó.
Để lại cho dưới đại sảnh tầng 1 một cái hố rất sâu, trong hố có rất nhiều bộ rễ thực vật đang mấp
máy, bởi vì không có ánh mặt trời, nên chúng trăng trắng thô thô, giống như những con dòi lớn đang
đong đưa, nhưng bởi vì mất đi hoa cầu cung cấp chất dinh dưỡng lại không có huyết nhục để hấp thu
phỏng chừng chúng cũng không thể sống lâu.
Trong chốc lát, Chiến Luyện lại chạy xuống, lấp đầy hố kia kim loại ngăn chặn cái hố sâu này, sau
đó mới trở về tầng 2, tiếp tục chiến đấu hăng hái cùng cây mây biến dị.
Tầng 1 lại nhanh chóng an tĩnh xuống, trừ bỏ thanh âm và hương vị nướng BBQ cây cối ở trên tầng ra
thì phảng phất như chưa có chuyện gì phát sinh. Đêm đã khuya, tảng sáng, An Nhiên mở cửa xe, nhìn
Oa Oa bên trong, đứa nhỏ đã tiến vào trạng thái ngủ sâu.
"Tỷ tỷ!"
Trên cầu thang truyền đến âm thanh nhẹ gọi của Tiểu Bạc Hà, An Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, là Tiểu
Bạc Hà đang khom lưng ở đầu cầu thang gọi
nàng, vì thế An Nhiên dặn dò Triệu Như một tiếng, mở cửa xuống xe, đi tới bên cạnh cầu thang, ngẩng
đầu hỏi:

"Làm sao vậy?"
Vừa đi vừa lên cầu thang, An Nhiên đi tới bên người Tiểu Bạc Hà, bên tai truyền đến thanh âm mấy
người đàn ông đang hắc hắc ha ha đánh nhau với cây mây biến dị.
Tiểu Bạc Hà lại mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay nắm một viên tinh hạch xanh mơn mởn, to bằng một
viên đạn châu, trong bóng đêm, phát ra quang mang xanh lục bảo
An Nhiên vừa thấy, liền cảm thấy thập phần thân thiết, hai con ngươi lóe lên ẩn ẩn lục quang, nhìn
chằm chằm viên tinh hạch kia, hỏi:
"Đây là từ đâu ra?"
"Tìm ra từ tro tàn của hoa cầu cây mây biến dị kia!"
Tiểu Bạc Hà thấy bộ dạng rất thích của An Nhiên nàng cũng cảm thấy vui mừng.
Hoa cầu bị kéo lên tầng kia, đầu tiên bị Chiến Luyện đánh một lần sau đó bị Lạc Phi Phàm đốt thành
tro bụi, trong một hoa cầu lớn như vậy, mà tinh hạch lại nhỏ như vậy, bọn họ chưa từng chú ý tới
hoa cầu kia thế nhưng còn tồn tại tinh hạch.
Tiểu Bạc Hà chuyên chú 100% nhặt tinh hạch cho nên người khác không phát hiện ra được tinh hạch
Tiểu Bạc Hà phát hiện được.
Sau khi phát hiện liền giao cho An Nhiên, Tiểu Bạc Hà chính mình lại không dùng được.
Dị năng của nàng đương nhiên cũng tiêu hoa tinh hạch, bất quá có thể là do ưu điểm đặc thù của dị

năng, thân là dị năng giả đặc thù, Tiểu Bạc Hà cần tiêu hao tinh hạch rất ít, chỉ cần tinh hạch sơ
cấp cũng đủ để nàng thỏa mãn. Đứa nhỏ càng dựa vào đồ ăn cùng giấc ngủ để lấy lại năng lượng dị
năng đã mất.
An Nhiên sờ sờ đầu Tiểu Bạc Hà, lấy làm khen ngợi, sau đó nắm lấy viên tinh hạch màu xanh kia dưới
ánh lửa trên tầng hai nhìn nhìn.
"Rất giống một viên hạt giống!"
Càng xem nàng cảm thấy bên trong viên tinh hạch màu xanh lục bảo này phảng phất ẩn chứa sinh cơ vô
hạn, An Nhiên thử cẩn thận rót một ít năng lượng vào trong đó, nháy mắt viên tinh hạch màu xanh này
cấp tốc phá xác mà ra, nhằm thẳng lên trên mà sinh trưởng.
Nháy mắt liền xông lên trần nhà xi măng lên tầng 2. Trên tầng 2 truyền đến tiếng mắng của Chiến
Luyện. "Ngoạn ý gì đây?"
Sau đó vội vàng chạy xuống tầng, theo sau là Lạc Phi Phàm cùng Vân Đào, mọi người đều cho rằng tầng
1vô thanh vô tức tao ngộ đến cây mây biến dị, sợ tới mức ba người đàn ông chạy nhanh xuống dưới.
Còn đứng ở tầng 2, mấy người Chiến Luyện ngây ngẩn cả người, mấy người Triệu Như ở
tầng 1 cũng ngây ngẩn cả người, tất cả bọn họ đều nhìn An Nhiên, nhìn một đám xanh xanh trong lòng
bàn tay nàng, một dây mây đang lắc lư giống như một con rắn đang khiêu vũ, truyền đạt
lại sự vui sướng của nó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.