Chương trước
Chương sau
"Đúng vậy, đúng vậy, có đường tốt thì không đi, làm sao lại phải đi đường xấu, cái đội ngũ này đúng
là bị một người đàn bà làm hại!"
"Vương đội trưởng, ngươi dẫn chúng ta đi vào bên trong Tương thành đi, tuy rằng chúng ta không phải
dị năng giả ngũ hành nhưng cũng được coi như ở mạt thế này sống lâu như vậy, đánh tang thi hoàn
toàn không phải vấn đề."
"Chúng ta không muốn đi theo Chiến Luyện chờ đợi ở chỗ này."
Ba người đàn ông ngồi trước mặt Vương Uy gật đầu như đảo tỏi, bọn họ có ý kiến đối với An Nhiên còn
sớm hơn so với Từ Lệ Nhi, rõ ràng khi ở nhà dân ở bên cạnh quốc lộ, chung quanh đó phi thường an
tĩnh và an toàn, An Nhiên chỉ nói một câu để mọi người đi là phải đi, ngay cả lúc đó đêm đã khuya.
Không biết mọi người đều rất mệt hay sao? Mọi người đã mấy ngày đều vật lộn chém giết với tang thi,
muốn nghỉ ngơi một chút cũng không được, nói thật, lúc ấy nếu không phải vì có Triệu Như dị năng
giả hệ thủy trong đội ngũ, thì ba người này đều không muốn đi rồi.
Đương nhiên hiện tại bọn họ muốn đổi đội ngũ, bởi vì có Từ Lệ Nhi bọn họ không nhất định phải ở
trong đội của Lương Tử Ngộ, cũng không cần đi theo Chiến Luyện lãng phí thời gian ở chỗ này.
Trên mặt Từ Lệ Nhi có chút tự đắc, cũng đang xúi giục Vương Uy.

"A Uy, chúng ta đi thôi, mang người của chúng ta rời đi nơi này, đám chuột ở đây quá ghê tởm."
Vương Uy cau mày, nhìn vài người trước mặt, mỗi người đều một bộ dạng như hận không thể gắn thêm
đôi cánh, bay nhanh rời khỏi nơi này, hắn đang muốn nói rằng, sở dĩ bọn người Chiến Luyện không
đi, bởi vì bên trong Tương thành quá an tĩnh, an tĩnh đến quỷ dị, đương nhiên hắn cũng cảm thấy
bên trong có gì đó khác thường, cho nên....
"Muốn cút thì nhanh lên!!!!"
Bên ngoài tiệm, Lương Tử Ngộ đang đi tìm một bộ quần áo nỉ, vừa vặn nghe thấy ba
người dị năng giả lực lượng trong đội ngũ của hắn muốn đi ăn máng khác, nghe vậy hắn nổi trận lôi
đình, quần áo cũng không kịp thay, đã rống lên một tiếng, đem mấy người trong tiệm sợ tới
mức chấn động cả người.
Vương Uy quay đầu, trên mặt có chút xấu hổ, kỳ thật hắn cũng không có ý đào góc tường của Lương Tử
Ngộ, nhưng nề hà người ta đã có ý định từ trước, vì thế Vương Uy hắn muốn giải thích cũng không
biết nói gì.
"Một đám, giống như rời nơi này ra thì thăng thiên a, cút cút cút !!!" Lương Tử Ngộ tức giận đến
nói khống lựa lời.
"Lúc trước nói cái gì mà có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, chính là nếu chết thì cũng là chết

chung, ta TMD xem như minh bạch, các ngươi chính là vì có A Như nên mới lưu lại, đúng không, hiện
tại có cái Từ Lệ Nhi kia, các ngươi ước gì nhanh chóng đi ăn máng khác, đúng không, cút a, nhanh
cút !!!"
"Tử Ngộ, ngươi không thể nói như vậy!"
Trong ba người dị năng giả lực lượng có một người đã ở chung với Lương Tử Ngộ từ rất lâu trước khi
mạt thế đến.
"Chúng ta muốn rời đi, đúng vậy, nhưng ngươi cũng không muốn rời đi hay sao? Ngươi mang chúng ta
sát nhập với đội ngũ của Chiến Luyện, nhân gia có cho ngươi làm đội trưởng không? Nói cái gì thì
phải làm cái đó, có suy xét qua ý kiến của ngươi không?"
Cái cằm còn lư râu dê của Lương Tử Ngộ, bị sự tức giận của hắn nhảy dựng lên, hắn quát:
"Không cần phải suy xét đến ý kiến của ta, ta còn lười nghĩ mấy chuyện này, không phải vì tính toán
cho các ngươi thì một chút ta đều không muốn nghĩ. Ta không muốn rời đi."
Hắn xoay người, tức giận đến không muốn phản ứng lại ba người này, dù sao đã nháo thành như vậy
rồi, trong lòng mọi người cũng đã có vết nhơ, ai cũng không dám thật sự đem tính mệnh giao phó cho
đối phương nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.