Chương trước
Chương sau
"Đây là do ta một mình thu thập."
An Nhiên cầm túi tinh hạch trong tay đặt lên đầu gối của Triệu Như. "Ngươi dùng trước đi, dùng xong
ta lại đi thu thập."
Nàng lười đi thu thập đám tinh hạch dưới nền đất, bởi vì thực vật của nàng không ăn tinh hạch,
chúng cũng không chủ động đem tinh hạch đưa đến trước mặt An Nhiên, cho nên nàng muốn tinh
hạch thì chính mình phải lấy cuốc đào dưới nền đất a.
Trước khi việc thu thập tinh hạch đều do Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng làm, hiện tại Tiểu Bạc Hà vừa mới
giải phẫu xong, đang cần nghỉ ngơi, mà Hằng Hằng lại vội vàng giúp đỡ nấu cơm, không có ai giúp
nàng thu thập tinh hạch, nếu không số tinh hạch trong tay nàng sẽ còn nhiều hơn so với hiện tại.
Nàng chỉ nhìn Triệu Như rất tiến tới, cầm một túi tinh hạch đưa cho nàng ấy mà thôi, còn chưa đến
đến nông nỗi phải thông báo cho Chiến Luyện.
Triệu Như tràn ngập kinh ngạc nhìn An Nhiên, nhíu mày, hỏi:
"Một mình ngươi có thể thu thập được nhiều tinh hạch như vậy sao?"
An Nhiên nhún nhún vai, không giải thích, cả đường tới đây, tác dụng thực vật của nàng đối với
những con chuột biến dị, mèo biến dị hay tang thi vị giác da đồng ở trên mặt đất kỳ thật rất nhỏ,

nhỏ đến nỗi nhiều người chỉ nhìn thấy được thực vật sinh trưởng rất nhanh, nhưng sau đó bị ăn luôn.
Mà không biết, chân chính tác dụng thực vật của nàng dưới nền đất lại rất lớn.
Vì sao mấy người Chiến Luyện ở bên ngoài kia đổi tới đổi lui, mà không gặp nguy hiểm gì, không phải
bởi vì trên đời này chỉ xuất hiện chuột biến dị hay mèo biến dị.
Mạt thế là tai nạn mà toàn bộ thế giới tao ngộ phải, không riêng gì con người sinh
ra biến dị trở thành tang thi mà toàn bộ động thực vật tất cả
chúng đều bị biến dị, toàn bộ.....
Hay là bởi vì dưới nền đất không có sinh vật sinh sống hay sao? Không phải, mà bởi
vì những sinh vật đó đang ở giai đoạn sinh sản, chưa rậm rạp đến mức chui ra khỏi mặt đất, trứng
của chúng, con non của chúng, chưa hình thành ra vỏ giáp xác cứng rắn hay da lông rậm rạp khó có
thể xuyên thủng, đã bị bộ rễ của thực vật dưới nền đất ăn luôn.
Nhưng thứ đó, An Nhiên còn chưa nói với Chiến Luyện, vậy càng không có khả năng nói cho Triệu Như
biết.
Thật ra An Nhiên không phải muốn đề phòng những người này, mà nàng minh bạch, thực vật của mình quá
mềm yếu, nàng chỉ có thể đối phó với những sinh vật dưới nền đất sắp bị biến dị còn ở thời kỳ ấu
trùng chưa phát triển tràn lan, đám chuột trưởng thành biến dị thành công còn ước gì sinh vật của

nàng sinh trưởng tươi tốt để cung cấp cho chúng đồ ăn đâu.
Nếu nói ra chuyện này, khi có việc xảy ra, An Nhiên không thể trấn trụ được, làm
chủng tộc sinh vật nào đó tràn lan, kia chẳng phải nhận sự chê cười hay sao.
Đưa tinh hạch cho Triệu Như xong, An Nhiên đi ra cửa, chuẩn bị về nhìn Oa Oa, vừa vào cửa, liền
thấy Chiến Luyện đang ôm Oa Oa, học tư thế của nàng, chân tay vụng về tự thay đổi tã cho đứa nhỏ,
thấy nàng đi vào, khuôn mặt Chiến Luyện toàn là mồ hôi, giơ lên một cái bỉm mới, nhẹ nhàng thở ra
nói:
"Ngươi trở về rồi, cái này phải dùng như thế nào? Chiến An Tâm ị phân."
Ị phân?! Lúc này An Nhiên mới hậu tri hậu giác ngửi thấy một chút hương vị trong phòng, lại
nhìn Oa Oa đang ghé trên đùi Chiến Luyện, đứa nhỏ đang cố gắng nâng đầu nhỏ lên, nước
miếng trong miệng chảy xuống, đang hưng phấn đầy mặt, mông nhỏ cởi truồng còn dùng sức bò về phía
trước. "Trước phải lau mông cho con, đừng để rấy bẩn khắp nơi."
An Nhiên vội vàng xoay người tìm khăn ướt, khăn ướt nàng để trong túi tùy thân mang theo, khó khăn
lắm mới giúp đỡ Chiến Luyện lau khô mông cho Oa Oa, lại dạy hắn cách mặc tã giấy cho con, mặc xong
trời cũng đã tối rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.