Chương trước
Chương sau
Mắt thấy đám người Lương Tử Ngộ đã thoát thân, An Nhiên cười nhạo một tiếng, mang theo một chút ý
vị trào phúng.
Rõ ràng những người "hăng hái làm việc nghĩa" kia, thoạt nhìn cỡ nào là chính trực căm ghét cái ác
như kẻ thù, nhưng vừa nghe nói có nguy hiểm, liền bỏ xuống người già và trẻ nhỏ, thật có ý tứ sâu
xa a.
Nàng quay đầu, ngồi thẳng thân mình, ôm Oa Oa chơi đùa, thấy Chiến Luyện mở cửa xe ra,
cúi người về phía nàng, An Nhiên liền hỏi:
"Sao ngươi không đi giết đám chuột? Không phải nói đi diệt chuột hay sao?"
"Ta vừa mới phối hợp với ngươi, phối hợp tốt như vậy, ngươi có muốn hôn ta một chút hay không?"
Chiến Luyện dùng đôi mắt đen nhánh có chút càn rỡ nhìn An Nhiên, hắn cười phảng phất như đang nói
giỡn, phảng phất lại như có một chút nghiêm túc.
Mặt nàng đỏ lên, duỗi tay, đẩy mặt Chiến Luyện ra xa, trách mắng: "Đến khi nào rồi? Đừng đùa, mau
đi diệt chuột của ngươi đi." "Liền đi, liền đi."
Chiến Luyện bám ở cửa xe, bị An Nhiên đẩy ra, tươi cười đầy mặt, hắn đóng cửa xe

lại, giống như được tiêm máu gà, hưng phấn chạy về phía sau giết đám chuột.
Tuy rằng An Nhiên không hôn hắn, nhưng ít ra nàng không phất tay áo bỏ đi, đây đã rất tốt rồi, còn
lại không gấp được, từ từ tới đi.
Nhìn bóng dáng Chiến Luyện rời đi, An Nhiên ở trong xe thở phào, nàng ngẩng đầu nhìn đoàn xe thật
dài ở phía trước, ôm Oa Oa đang rầm rì rầm rì, mở cửa xuống xe.
Nàng đi đến xe cấp cứu nhìn qua Triệu Thiến Dung thấy bà đang ngồi ngủ trên xe lăn, người đàn ông
bị chuột cắn bị trói trên giường bệnh, sắc mặt đỏ bừng, trong đỏ còn có chút xanh, sốt cao, nhưng
gân xanh ở trên cổ, đã bò lên đến lỗ tai.
Phỏng chừng sợ là không tốt, nên chuẩn bị làm tốt việc giải quyết.
Nàng quay đầu lại, thấy đám người Lương Tử Ngộ ôm mấy đứa nhỏ và mang mấy người già
đi lại đây, An Nhiên nói:
"Người bị chuột cắn trong xe nên xử lý một chút." "Dạ dạ, được được được."
Lương Tử Ngộ gật đầu, thái độ rất tốt, rất nghe lời, tư thái kia tựa hồ có chút kính sợ An Nhiên,
ba dị năng giả lực lượng phía sau hắn đang ôm hài

tử nhìn thoáng nhau một chút, khó hiểu với thái độ của Lương Tử Ngộ, cũng có chút
khinh thường hắn.
Bởi vì hiện tại phải đi theo Chiến Luyện cho nên Lương Tử Ngộ mới nịnh bợ nữ nhân của Chiến Luyện
như vậy sao? Thật là chuyện cười a, đây là như thế nào.
Chiến Luyện chưa trở về, có khi thật sự chạy về phía sau của đội ngũ giết chuột đi, Triệu Như mang
theo Đường Ti Lạc và mấy người đàn ông tới, vừa thấy nữ nhân kia đi lại đây, An Nhiên liền ôm Oa Oa
đi về phía sau của đội ngũ, nàng không muốn nhìn thấy đại thánh mẫu Đường Ti Lạc.
Lương Tử Ngộ đã quay lại, vỗ vỗ tay, chưa nói mình đem người bị cắn kia làm gì, Triệu Như chỉ nhìn
thoáng qua bên trong xe, cũng không hỏi vì sao lại thiếu một người.
Mấy dị năng giả lực lượng vẫn đang lẩm nhẩm lầm nhầm trong miệng, vừa ôm đứa nhỏ, mang theo mấy
người già đi lại, thương lượng với người của Đường Ti Lạc an trí mấy đứa nhỏ kia như thế nào.
Vân Đào thì mang theo dao, để Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng ngồi trong xe tải trông vật tư, hắn đuổi
theo An Nhiên, xa xa ở phía sau đội ngũ, Lạc Phi Phàm thả ra một mảnh lửa lớn, Chiến Luyện thì
trồng một mảnh gai bằng kinh loại dưới đất ở biển lửa, hình thức mai phục này nhìn rất quen mắt a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.