Chương trước
Chương sau
"Thật muốn chính nó chạy ra!!!!!" Tiểu Bạc Hà lại nói một câu, trong bụng có chút đau đớn, nàng
chạy về giường, ôm bụng nằm xuống!
Hằng Hằng còn quá nhỏ, đối với hành vi của Tiểu Bạc Hà có chút ngốc ngốc, nhưng nhìn
nàng an tĩnh nằm trên giường, lại không có động tĩnh gì nữa, đứa nhỏ cũng yên lòng, an tâm thủ Tiểu
Bạc Hà và Oa Oa.
Ngoài cửa, trên khuôn mặt sạch sẽ của Triệu Như kia toàn bộ nụ cười đã bị dỡ xuống, biểu tình trên
mặt có một chút đau thương không thể lý giải, thực nhạt nhẽo, nhìn không rõ, nàng ấy rất nghiêm túc
nhìn An Nhiên.
An Nhiên lắc đầu, tỏ vẻ vô luận Triệu Như có nói gì nàng đều không thể tín nhiệm Triệu Như, lúc này
mới mở cửa phòng đi vào.
Phòng bệnh, Tiểu Bạc Hà vẫn giống như luôn ngủ ở trên giường, chưa từng hoạt động qua, Hằng Hằng
mang một chiếc ghế nhỏ, ngồi ở giữa hai chiếc giường, chốc lát nhìn Tiểu Bạc Hà, chốc lát lại nhìn
Oa Oa, nhìn dáng vẻ, tiểu nam sinh đang đồng thời chiếu cố hai tiểu nữ sinh a.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua cửa kính, chiếu vào hình ảnh này, thật ấm áp, làm An Nhiên
không nhịn được mỉm cười.
Nàng đi đến mép giường nhìn Oa Oa một chút, hai giờ trước Oa Oa vừa mới tỉnh, đã uống sữa mẹ, lúc
này đầu nhỏ nghiêng về một bên, hai cánh tay nhỏ giơ lên trên đầu, làm trạng thái đầu hàng, ngủ

thực an tường.
Sau đó nàng lại nhìn về phía Tiểu Bạc Hà, vừa nhìn thì thấy, cảm giác có chút gì đó không đúng rồi,
khuôn mặt Tiểu Bạc Hà, tái nhợt dị thường, tuy rằng nằm trên giường ngủ đến thập phần an tường,
nhưng An Nhiên ở bên đứa nhỏ này nhiều thời gian như vậy, chưa bao giờ Tiểu Bạc Hà có thể ngủ an
tường như vậy.
Nàng vội vàng đi đến mép giường của Tiểu Bạc Hà hô lên:
"Bạc Hà, Bạc Hà, mau tỉnh lại, tỉnh nào, tỉnh đi."
Hằng Hằng đứng lên, có chút vô thố nhìn An Nhiên, đôi tay bám vào vòng bảo hộ ở cạnh giường, khẩn
trương nhìn Tiểu Bạc Hà.
An Nhiên thấy gọi như nào Tiểu Bạc Hà cũng không tỉnh liền tới lay nàng, kết quả Tiểu Bạc Hà vẫn
không tỉnh như cũ, lúc này An Nhiên nóng nảy, kéo chiếc chăn đắp trên người Tiểu Bạc Hà
ra, muốn dựng Tiểu Bạc Hà dậy, nhưng vừa kéo chăn ra, cả người ngây ngẩn, hạ thân của Tiểu Bạc
Hà tất cả đều là máu.
"A~!!!" An Nhiên la lên một tiếng, chạy ra khỏi cửa, vừa vặn gặp Triệu Như muốn đi
vào văn phòng bác sĩ.
Triệu Như thấy An Nhiên chạy ra khỏi phòng bệnh, vội vàng xoay người, chạy về hướng An Nhiên hỏi:

"Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?" "Bạc Hà..... Bạc Hà.... có máu..."
An Nhiên gấp đến độ muốn chết, lời nói đều không rõ ràng, nhưng Triệu Như nhìn quen loại biểu tình
kinh hoảng này của người nhà bệnh nhân, nên vội vàng lướt qua An Nhiên đi vào cửa phòng bệnh, nhìn
Tiểu Bạc Hà.
Triệu Thiến Dung cũng nghe thấy động tĩnh, mái tóc hoa râm rối tung, quần áo xộc xệch chưa mặc tốt,
chính mình đẩy hai chiếc bánh xe lăn đi ra từ văn phòng bác sĩ, mà An Nhiên thì sớm đã đi theo
Triệu Như vào phòng.
Trên giường, Oa Oa bị An Nhiên la lên một tiếng kia dọa tỉnh lại, bắt đầu mở giọng kêu khóc, tức
khắc hiện trường một mảnh hỗn loạn, trong khoảng khắc An Nhiên bế Oa Oa lên, nghe Triệu Như kiểm
tra cho Tiểu Bạc Hà xong, nói:
"Là vật chất trong tử cung tự động bóc ra."
Triệu Thiến Dung ngồi xe lăn ở ngoài cửa nhíu mày nói:
"Cần phải ngay lập tức phẫu thuật mổ tử cung, nếu không sẽ có nguy hiểm về xuất huyết ồ ạt."
Triệu Như ở bên trong cánh cửa lập tức hành động, thuần thục ôm ngang Tiểu Bạc Hà từ giường bệnh
lên, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, phân phó An Nhiên nói:
"An Nhiên, thời gian không chờ đợi người, ngươi đùng nghi thần nghi quỷ nữa, tính mạng quan trọng,
nhanh chóng gọi chồng cũ của ngươi đến, bắt đầu chỉnh đèn trong phòng phẫu thuật."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.