Chương trước
Chương sau
"Được, ngươi dẫn ta đi gặp hắn, ta nói xong liền trở về."
Lúc này An Nhiên cũng bất chấp gì khác, chỉ cần Chiến Luyện có thể mang nàng đi gặp Vân Đào, vậy
hết thảy mọi việc đều dễ nói chuyện, nàng chỉ cần nói xong việc, Chiến Luyện muốn nàng đi về, nàng
liền về.
Nếu An Nhiên đã bảo đảm với hắn, Chiến Luyện cũng thật sự không thể quyết định được nhân sinh của
Tiểu Bạc Hà, hắn không phụ trách được cái này, cũng chỉ có thể mang An Nhiên, Oa Oa và Tiểu Bạc Hà
lái xe đến khu 1.
Đương nhiên, Chiến Luyện vẫn muốn An Nhiên thay hắn nhìn gương chiếu hậu như cũ, để An Nhiên ngồi
trên ghế phụ.
Khu 1 ở phía bắc, vừa lúc đối lập với khu 4 ở phía nam, một nam một bắc, trên đường cũng không có
mấy người đi lại, trừ bỏ mấy người đang tuần tra ở trên đường cùng vài người vệ sinh quét tước ra,
thoạt nhìn khu 1 còn tử khí trầm trầm hơn so với khu 4.
"Qua chút thời gian, chờ thôn Thiết Ti này quy hoạch tốt, chúng ta sẽ dọn đến khu 1, đến lúc đó
ngươi có thể đi nơi nơi rồi."
Chiến Luyện lái xe nói với An Nhiên đang ngồi ở ghế phụ: "Hiện tại khu 4 quá rối loạn."
Cụ thể rối loạn như thế nào, An Nhiên cũng không biết, nàng bị Chiến Luyện vây trong

ký túc xá trên sườn núi, cũng rất ít ra bên ngoài vòng bảo hộ, ngẫu nhiên nhìn chỉ cảm thấy người ở
khu 4 này rất ít.
So sánh ra thì tựa hồ như khu 3 nhiều người nhất.
Xe chạy đến một cổng lớn của một cơ quan đơn vị nào đó, An Nhiên ngồi trên ghế phụ, quay đầu nhìn
thấy được một cái biển được treo bên cạnh cửa lớn, trên đó viết viện nghiên cứu lá trà gì đó, nàng
không nhìn kỹ, Chiến Luyện đã lái xe vào cửa lớn.
Ngày đã nghiêng về tây, quang mang màu cam đỏ đã trải khắp trên đường, đột nhiên, một tiếng thét
chói tai thê lương vang lên ở bên ngoài xe, Chiến Luyện thả chậm tốc độ xe, cả người An Nhiên chấn
động, rùng mình, ngồi thẳng thân mình, thấy có hai người đàn ông mặc quân trang, đang lôi kéo một
người phụ nữ, từ chỗ rẽ đi ra.
Tiếng thét chói tai là từ người phụ nữ này, nàng đầu tóc rối bời xõa tung giãy giụa trong tay hai
người đàn ông, phía sau nàng, dưới bóng cây có một người đàn ông đang đứng ôm một đứa nhỏ đang khóc
nỉ non, vẻ mặt hắn không đành lòng nhìn người phụ nữ kia giãy giụa và thét chói tai.
Mà sau người đàn ông đó, có không ít người đang đứng xem náo nhiệt, trong đó có cả
Vân Đào và Hằng Hằng.
Chiến Luyện ngừng xe lại, tùy ý đỗ ở cạnh đường, tắt máy, mở cửa xe đi xuống, đi sang phía ghế phụ,
ấn An Nhiên sắp sửa xuống xe trở vào.

"Ta đi gọi Vân Đào đến, ngươi đừng xuống xe."
Nói xong, Chiến Luyện xoay người vẫy vẫy tay với Vân Đào, ý bảo Vân Đào lại đây, mà Chiến
Luyện thì đuổi theo hai quân nhân đang lôi kéo người phụ nữ kia đi ra hướng cửa.
Vân Đào đã sớm nhìn thấy xe An Nhiên, khi Chiến Luyện vẫy tay với hắn, Vân Đào đã mang theo Hằng
Hằng đi đến.
"Dì."
Hằng Hằng bị Vân Đào ôm, thấy An Nhiên ở trong xe, thập phần cao hứng, sau đó lại đi nhìn Tiểu Bạc
Hà, Tiểu Bạc hà thì đang ngả đầu trên ghế sau ngủ rồi.
Không đợi An Nhiên nói chuyện, biểu tình Vân Đào nghiêm túc thấp giọng nói:
"Hôm nay ở trong viện này, có một cái trượng phu tố cáo thê tử của chính mình, vợ của hắn là dị
năng giả hệ mộc."
"A?"
Trái tim An Nhiên co rút lại, nghe Vân Đào nói xong, liền quên mất mình tới chỗ này làm gì, hỏi:
"Vậy hai người quân nhân kia bắt nàng làm cái gì?" "Vật tư thôn Thiết Ti không căng được lâu nữa."
Vân Đào nhìn An Nhiên, một lời dư thừa đều không nói thêm, nhưng ánh mắt lại có thể đem lời muốn
nói nói tất cả cho An Nhiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.