Chương trước
Chương sau
"Đừng a, ngươi không làm, thì ai làm?" Lạc Phi Phàm đuổi kịp Chiến Luyện.
"Hiện tại thôn Thiết Ti này loạn thành một nồi cháo, người sống sót đến múc một bát lại múc một bát, ngươi bỏ gánh như vậy, sẽ loạn càng thêm loạn, không được?
"Lúc trước các ngươi đề bạt ta làm đội trưởng khu 4 ta đã nói rõ, sau khi tìm được vợ ta, ta sẽ không làm."
Vẻ mặt của Chiến Luyện không khiên nhẫn, dưới ánh bình minh hắn đứng thẳng thân thể, xoay người nói với Lạc Phi Phàm:
"Ngươi cũng biết võ của ta vì cái gì một hai phải ly hôn với ta chứ, bởi vì thời gian ta ở cùng nàng quá ít, nếu không phải mạt thế, hiện tại ta ở nhà bế hài tử rồi, được rồi ngươi đừng khuyên nữa, ngươi có phải huynh đệ của ta hay không?
"Phải!" Lạc Phi Phàm gật đầu, vẻ mặt dứt khoát.
"Vậy thì thay ta làm thỏa đáng chuyện này đi."
"Có chỗ tốt gì?" Lạc Phi Phàm lại cười, còn chớp chớp đôi mắt qua lớp kính với Chiến Luyện.
Chiến Luyện mím môi, đột nhiên nhấc chân đá một cái hướng về đũng quần của Lạc Phi Phàm, Lạc Phi Phàm nhanh chân xoay người nhảy dựng lên, chạy xa, cười nói:
"Đường thúc tính tình khá cứng nhắc, chuyện này không thể làm nhanh được, ta sẽ chu toàn thay ngươi."
Những lời này vừa nói ra, vẻ mặt căng chặt của Chiến Luyện cũng thả lỏng xuống, Lạc Phi Phàm thích luồn cúi như vậy, hắn nói sẽ thay Chiến Luyện tu toàn vậy cơ bản việc này đã thành kết cục xác đinh. Hiện tại việc Chiến Luyện phải làm chính là làm tốt sự tình trên đầu hắn, để chờ đám người kia nhận vị trí đội trưởng khu 4.

Trên đường trở về bên trong chướng ngại vật, trên mặt hắn tuy rằng hiện sơn không lộ thủy, nhưng vừa nhớ đến An Nhiên, nhớ tới cái gáy tròn nhỏ nhỏ trong lòng ngực nàng, tâm tình hắn ngăn không được mà phi dương, bước chân đi về phía trạm xăng dầu cũng nhẹ nhàng rất nhiều.
An Nhiên vẫn còn chờ Chiến Luyện trong gian phòng kia, thời gian một đêm cứ như vậy trôi qua, Oa Oa tỉnh hai lần trong lòng ngực nàng, An Nhiên cho nàng bú chút sữa, sau đó ôm nàng đi tới đi lui ở nơi nhỏ bằng bàn tay này, sắc trời ngày càng sáng ngời nội tâm của nàng càng ngày càng bất an.
Trong lúc đó, có người mặc áo blouse trắng đi vào kiểm tra nhiệt độ cơ thể của An Nhiên và Tiểu Bạc Hà còn có Oa oa, nhiệt độ cơ thể ba người đều bình thường, còn có người đến phát cho nàng mấy bản đăng ký, để An Nhiên điền vào những thứ nàng am hiểu, có dị năng hay gì linh tinh.
Nhưng hiện tại nàng nào có tâm tình điền mấy thứ này, người ta hỏi nàng có am hiểu gì không, nàng điền gì cũng không am hiểu, người ta hỏi nàng có dị năng hay không, nàng điền không có dị năng, sau đó trả lại bảng đăng ký, tiếp tục tìm đối sách, vừa thấy Chiến Luyện đẩy cửa phòng đi vào, An Nhiên ôm Oa oa đứng lên, nói thẳng:
"Chiến .... Luyện, Đào ca bị người phụ nữ đến cùng ngươi bắt đi, hắn để ta tìm ngươi, ngươi có thể thả hắn ra không?"
Vì thế, nụ cười trên khuôn mặt của Chiến Luyện kia từng chút từng chút biến mất vô tung, hắn nhìn về phía An Nhiên hồi lâu, cau mày đi vào cửa vừa thấy bên trong còn có một tiểu cô nương, liền kéo một chiếc ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh bàn, bắt chéo chân ngồi, yên lặng nhìn An Nhiên không nói lời nào.
Đúng, hắn tin tưởng An Nhiên và Vân Đào không có gì, nhưng mới vừa thấy mắt, không có vui mừng đến phát khóc gì đó, ngược lại há mồm là Đào ca này Đào ca kia, làm tâm tình Chiến Luyện thực khó chịu.
Còn Đường Ti Lạc kia, nói nàng đừng xen vào việc của người khác thì đừng xen vào, thực đáng ghét, việc của hắn và An Nhiên khi nào thì cần nhiều người không liên quan trộn lẫn vào như vậy.
Mà tâm của An Nhiên không hề ở nơi hắn, Chiến Luyện có thể nhìn ra được.
Cũng không trách người khác được, đều là do hắn làm, có thể trách ai?!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.