Chương trước
Chương sau
"Được rồi, rốt cuộc không diệt cả đoàn."
Lôi Giang nhìn đám thuộc hạ của hắn hình dạng mặt mũi mỗi người đều bầm tím sưng phù, quá vô dụng, hắn ghét bỏ cười lạnh một tiếng, ngón tay vẫn đang thưởng thức phiến lá cây như cũ không buông xuống, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
"Người kia đến rồi cũng đã đi, đi thì đi, ta ở đây còn có một việc quan trọng hơn muốn các ngươi đi làm, các ngươi lập tức phân ra vài người, thay ta đi giám thị một người."
"Ai a?" Có thuộc hạ bị đánh bầm mắt thành gấu trúc tò mò bước lên hai bước, thấy Lôi Giang đang nghĩ đến việc gì đó không nói rõ, tên thuộc hạ lại hỏi một lần:
"Đội trưởng, ngươi muốn chúng ta giám thị ai?"
"Một ... người phụ nữ..."
Lôi Giang khẽ nhíu mày, thấy biểu tình của chúng thuộc hạ không đồng nhất, không cần nghĩ cũng biết trong đầu bọn họ đang suy nghĩ về mấy việc dơ bẩn gì đó, vì thế phất phất tay, chỉ vào một người thuộc hạ biểu tình còn chút đứng đắn nói:
"Chu Tường, ngươi đi đi, mang theo hai người, chú ý an toàn."
Chu Tường gật gật đầu, sắc mặt trầm ổn nghe theo lời Lôi Giang nói.
Giữa một đám thuộc hạ ngư long hỗn tạp như thế này, nói thật, Lôi Giang không muốn công bố về cái kho lúa di động kia, rốt cuộc giờ là mạt thế, đối với ai đều phải phòng bị một chút, nếu hắn phái thuộc hạ đi giám thị kho lúa di động kia, người kia buộc lấy kho lúa chạy mất, kia không phải mệt chết hay sao?

Cho nên hắn đối với thuộc hạ của mình, lời nói đều giữ lại một nửa, hắn chỉ nói với Chu Tường rằng hắn phát hiện một người dị năng lực lượng cấp bậc ước chừng đều hơn bọn họ, tên là Vân Đào, đang nghỉ ngơi ở motel của con phố bên cạnh, hắn muốn đem Vân Đào này thu về cho mình sử dụng, cho nên phái vài người đi giám thị nhóm người Vân Đào.
Sở dĩ phái Chu Tường đi, vì Chu Tường từng được Lôi Giang cứu giúp, và cũng là người không hiện sự ác ý thiếu đứng đắn nhất.
Không phải toàn bộ người sống sót sẽ đánh mất nhân tính ở mạt thế, cái gọi là nhân tính, cũng chỉ thể hiện ra ở thời điểm mấu chốt có nguy cơ về sinh mạng. Mà Chu Tường theo Lôi Giang lâu như vậy, trước nay chưa từng chơi đùa cưỡng bách nữ nhân, mấy người nam nhân có giao tình với Chu Tường cũng thuộc về loại người có thể quản trụ được nửa người dưới của mình.
Mà kho lúa di động kia là nữ nhân, chuyện giám thị Vân Đào, nếu phái người khác đi, Lôi Giang sợ những người kia thấy kho lúa di động là nữ nhân sẽ không biết nặng nhẹ dùng sức mạnh, mà xác thật Vân Đào cũng có vẻ khó đối phó hơn bất luận dị năng giả lực lượng nào trong nhóm Lôi Giang.
Về điểm này hắn cảm thấy được.
Sau khi phân phó, Lôi Giang bắt đầu kiểm kê vật tư, lại sai người đem đám thi thể nằm ngổn ngang dưới đất ném ra ngoài, giống như dọn dẹp rác rưởi, tùy tiện đơn giản phân phó căn bản không thèm quản những thi thể này ném ở đâu, chỉ cần không đập vào mắt hắn làm chướng mắt là được. Đã chết khoảng 4 người đàn ông, trong công viên này còn 5 người phụ nữ, cùng 26 người đàn ông, trong đó có 16 người là dị năng giả lực lượng, 10 người là người bình thường, mà về phương diện vật tư, cũng còn khá nhiều, rốt cuộc hiện tại ít người vật tư cũng nhiều, muốn ăn cái gì thì chỉ cần tùy tiện cướp một cái siêu thị là được.
Cứ như vậy đến buổi sáng hôm sau, phương hướng tang thi di động ở ngoại thành của Tương thành này có chút thay đổi, có một số ít tang thi vẫn đi về phía công viên, vì vậy nơi motel trên đường kia cũng có không ít tang thi đi ngang qua.
Còn đại đa số tang thi di chuyển về phía bắc.
Có thể thấy được phần lớn người sống sót ở phía nam này đều di chuyển về phía bắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.