Chương trước
Chương sau
An Nhiên đứng dậy, bế Oa Oa trên giường nhẹ nhàng dỗ dành, Vân Đào đứng dậy từ bên cửa sổ, thấp giọng nói với An Nhiên đang ngồi ở mép giường.
"Trước tiên ngươi đừng xuống dưới, hành sự phải tùy theo hoàn cảnh, không cần quan tâm đến ta."
Hắn nói đây là sự việc lần trước xảy ra ở trạm xăng, Vân Đào sợ An Nhiên sẽ giống như lần trước, làm dị năng của mình bại lộ ra, nếu lần này gặp gỡ nguy hiểm gì, Vân Đào hy vọng An Nhiên sẽ mặc kệ hắn, bảo mệnh mang theo 3 đứa nhỏ chạy.
An Nhiên ôm Oa Oa gật gật đầu, nhìn Vân Đào đã đi đến cửa phòng, nhịn không được, mở miệng gói hắn:
"Đào ca...."
Thấy Vân Đào quay lại, An Nhiên dừng một chút, mới nói:
"Cẩn thận một chút."
Dưới ánh trăng, Vân Đào trầm mặc gật gật đầu, đi nhanh ra cửa xuống tầng, khi xuống tới tầng 1 trong khoảng khắc đối mặt với Lôi Giang, vẻ mặt Vân Đào treo lên sự hâm mộ, lại nhát gan, lại nở một nụ cười nịnh bợ, chắp tay về phía Lôi Giang nói:
"Lão huynh, lão huynh thân thủ thật tốt, ngươi chỉ có 1 người mà có thể giải quyết hết tang thi ở phía sau như vậy làm ta thật hâm mộ, hâm mộ a...."
Ánh trăng chiếu vào tầng 1 rất mơ hồ, trên mặt Lôi Giang cũng nở nụ cười khiêm tốn, ánh mắt hắn lóe lóe, lướt nhìn lên tầng 2, rồi nhìn về phía Vân Đào bắt đầu hàn huyên một trận:
"Không dám, không dám, mạt thế này chỉ cầu sinh tồn thôi, đều là chút thủ đoạn mà thôi."

Trong đêm khuya tĩnh lặng, hắn rõ ràng nghe thấy được tiếng hừ hừ của trẻ con trên tầng 2, liên hệ với lời nói của Tằng Phàm, cái kho lúa di động kia có mang theo hài tử mới có hơn một tháng, trong lòng Lôi Giang đại khái nắm chắc được chín phần mười, xác định kho lúa di động kia đang ở trên tầng.
Nhưng con người hắn, từ trước đến nay đều thích tiên lễ hậu binh, sở dĩ có thể dùng sức của 1 mười, thu phục nhiều người sống sót như vậy ở mạt thế cũng là vì hắn thích lấy đức thu phục người.
Nói về "Lấy đức thu phục người", kỳ thật có chút châm chọc, ở mạt thế này, ai không muốn tìm cái chỗ dựa, tìm được nơi ở có thức ăn nước uống trôi qua cuộc sống an toàn an ổn? Lôi Giang cảm thấy chỉ cần mình thể hiện giá trị vũ lực của mình thì cái kho lúa di động trên tầng không có khả năng không theo hắn đi.
Nhưng mà người trước mặt này, mặc bộ quần áo đồng phục màu đen, thấy thế nào cũng giống như một người bảo an, tuy rằng trên mặt toàn là ý nịnh nọt nhưng Lôi Giang cảm thấy người này cũng không dễ đối phó.
Bất quá cũng không sao, Lôi Giang thích nhất là thu phục người hữu dụng, cái người bảo vệ này, cũng là một nhân tài.
Hai người hư tình giả ý hàn huyên một lúc sau thì lập tức bắt dầu nhiệt tình xưng huynh gọi đệ, từng người thật thật giả giả nói một chút về mình, Lôi Giang đem thế lực của mình có một đám người sống sót ở công viên nói rõ ràng với Vân Đào.
Hắn vẫn luôn quan sát biểu tình trên mặt của Vân Đào, thấy Vân Đào có chút cảm giác do dự, Lôi Giang lập tức đứng dậy, không chút lưu luyến cáo từ, hơn nữa còn nói:
"Cứ như vậy đi, huynh đệ, chỗ ta cũng có nhiều chuyện, cuộc sống ở mạt thế a, xác thật là thập phần không dễ dàng, đỉnh núi của ta ở chỗ rẽ cuối phố, sau này các ngươi muốn tìm nơi dựa vào, có thể đầu nhập vào ta, đảm bảo khác thì không có chứ nhật tử an ổn thì ta có thể hứa hẹn."
Lúc này, ai lại dám cùng ai hứa hẹn sẽ chân chính an ổn chứ?
Mặt Vân Đào không đổi sắc, tiếp tục hâm mộ nhìn Lôi Giang, gật đầu liền nói vài tiếng hảo hảo, trong nội tâm lại thay thế cái người Lôi Giang này sầu lo, chỉ sợ người này hiện tại còn không rõ ràng trạng huống lắm, cái đỉnh núi ở công viên của hắn, đều đã bị người đập phá a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.