Chương trước
Chương sau
An Nhiên cảm thấy mình không thể mang theo hai đứa nhỏ tại nơi chỉ có 10-20 mét vuông ở cả đời được.
Nàng cũng không phải không thử xem có thể tiếp tục mở rộng phạm vi khống chế dị năng của mình, nhưng 3 mét vuông đã là đỉnh điểm, 3 mét là khoảng cách An Nhiên có thể khống chế được hoa bách hợp, nếu xa một chút, những bông hoa này đều không sinh trưởng được.
Dị năng muốn mạnh lên, cũng không phải An Nhiên nghĩ là được, thế nào cũng phải một lần hấp thu tinh hạch sau đó phóng thích dị năng mới có thể làm dị năng chậm rãi biến cường.
Không có lối tắt để đi.
Những bông hoa ở xa như phảng phất đụng phải cấm chú gì đó, vượt qua phạm vi sẽ sinh trưởng càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm, hơn nữa cũng sẽ mất đi tính linh hoạt, trở thành một bông hoa kiều nộn bình thường một lát sau sẽ bị tang thi phá hỏng.
Nhưng tang thi chỉ cần tiến vào phạm vi an toàn của An Nhiên thì càng đến gần hoa bách hợp càng hung mãnh, không đợi đại quân tang thi đến ăn An Nhiên mà chúng nó đã bị hoa bách hợp ăn luôn.
Đợi đến khi An Nhiên lấp kín cửa lớn của gian hàng thì tâm tình nàng hoàn toàn thả lỏng xuống, nàng đặt Oa Oa trong địu, cõng đứa nhỏ bò lên tường hoa, xem quang cảnh bên ngoài tường hoa.
Bỉm không có đổi, mông Oa Oa đỏ lên, trên thực tế từ trước đến nay mông Oa Oa đều có chút đỏ, cho nên An Nhiên thay đổi tã giấy cho Oa Oa rất cần mẫn, chỉ cần Oa Oa đi tè nàng lập tức đổi bỉm mới. Chỉ sợ mông Oa Oa bị đỏ càng ngày càng thêm nghiêm trọng.
Mà mấy ngày gần đây thì không cần phải nói mông Oa Oa giống như mông khỉ, hôm nay đứa nhỏ cũng đặc biệt ồn ào, vừa đi tiểu xong không ngừng khóc, dỗ dành cũng không được, phỏng chừng là mông của đứa nhỏ có chút đau.
Cho nên An Nhiên bò lên tường hoa nhìn xem quang cảnh bên ngoài, nhìn xem có cửa hàng mẹ và bé hoặc thời trang cho trẻ em nào không, nàng không có tã giấy để thay đổi cho Oa Oa thì lấy mấy cái quần, chăm chỉ thay đổi cũng được a.
Này vừa thấy, An Nhiên lại nhanh chóng suy sụp, nàng nhìn toàn bộ đại sảnh tầng 1 của trung tâm thương mại này, tất cả đều là tang thi, rậm rạp, ngươi đẩy ta, ta chen ngươi, trong đại sảnh hình thành hai vòng vây, một là ở bên ngoài tường hoa, một cái là ở showroom ô tô.
Đại khái là trong biển tang thi kia có mấy con thức tỉnh khứu giác, mặc dù trong showroom ô tô ở đại sảnh, Vân Đào, Lưu Viện cùng Hằng Hằng không phát ra âm thanh, nhưng những con tang thi này tỏa định vị trí của ba người này dựa trên mùi vị của con ngươi hoặc là mùi máu tươi.
Hơn nữa, An Nhiên không chút nào nghi ngờ, khứu giác của tang thi sẽ giống như thính lực càng ngày càng nhanh nhạy, ngay từ đầu khứu giác của chúng sẽ bị mùi hoa mê hoặc, phân biệt không rõ mùi vị của hoa hay của người.
Nhưng theo thời gian trôi đi, khứu giác của chúng có thể phân biệt ra sự khác nhau của mùi hoa và mùi cơ thể người.
An Nhiên lại nhìn vào cửa vào tầng một và thang cuốn siêu thị ngầm, hai cái cửa này là đường đi vào trung tâm thương mại chủ yếu nhất của đám tang thi.
Cho nên nói cách khác, phải lấp kín hai cửa vào này, nếu không tang thi trong đại sảnh sẽ cuồn cuộn không ngừng như biển vậy.
Hai nơi vào kia cách An Nhiên đang ở có chút xa, nàng muốn dùng phạm vi an toàn ba mét vuông này đi lấp kín hai cái cửa vào kia là chuyện tuyệt đối không thực hiện được, nhưng cửa hàng cách vách là một gian hàng trang phục cho trẻ em.
Đây là một tin tức tốt, An Nhiên không giải quyết được một đại sảnh tràn đầy tang thi nhưng có thể tìm mấy cái quần cho nữ nhi của mình mặc thì vẫn có thể làm được a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.