Chương trước
Chương sau
An Nhiên đứng ở bên người Lưu Viện, có chút không đồng ý liếc nhìn Lưu Viện một cái, nhóm nàng giờ có ba người lớn và hai đứa nhỏ, hiện giờ ba người lớn đều đứng ở bên ngoài xe, hai đứa nhỏ thì ai chiếu cố chứ? Lưu Viện này cũng không thể đơn độc chắn một mặt, vào loại tình cảnh này, nên phân một người lớn đứng ở bên cạnh lũ nhỏ, nếu có người dám xuống tay với hài tử thì đến 1 người giết 1 người chứ.
Mặc dù Lưu Viện không có bản lĩnh đến 1 người giết 1 người, thì cũng phải có khí thể như vậy mới được, đối mặt với đám ác nhân này, khí thế không được thua người.
Nhưng Lưu Viện lại nghĩ, Vân Đào không thể nằm xuống, nếu Vân Đào đổ, thì toàn bộ đường lui đã không còn, cho nên nàng ấy mới để hài tử trong xe, chạy đến đỡ Vân Đào.
Nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm giáo huấn người trong nhà, tay giơ dao của An Nhiên không buông, một tay khác vốn đang dùng dị năng giục sinh cây hoa hồng cũng đã dừng lại, Vân Đào che chở An Nhiên, Lưu Viện đỡ Vân Đào, người cầm đầu kia nhìn họ như nhìn cá trong chậu, nhìn chằm chằm An Nhiên.
Cuối cùng Vân Đào nghiêng đầu nói với Lưu Viện:
"Ngươi ôm Oa Oa và Hằng Hằng xuống xe, chúng ta nghe an bài của vị đại ca này."
"Ai ~~~~ thức thời đó!"
Mặt tên kia hiện vẻ vừa lòng, tươi cười trêи mặt càng thêm chân thành, ánh mắt thì càng ngày càng giống một con rắn độc, vừa quét tới quét lui trêи người An Nhiên, hắn vừa cười, một tên thủ hạ thò người đến gần, thấp giọng nói:
"Đại ca, tên Vân Đào kia, giết vài huynh đệ của chúng ta."
Ý tứ làm ám chỉ cho tên cầm đầu, chờ lừa được An Nhiên vào nhà thì trực tiếp giết chết Vân Đào.

Biểu tình Vân Đào rùng mình, nguyên bản nhấc chân bước về phía người giờ nháy mắt dừng lại, lập tức An Nhiên phản ứng lại, Vân Đào mà chết, bên nàng đã không có bất luận chủ lực chiến đấu nào, quan hệ của nàng và Vân Đào bây giờ là chính là sinh cùng sinh, chết cùng chết.
Vì thế, con dao trêи cổ An Nhiên lại một lần nữa ấn sâu, tên cầm đầu kia thấy thế, xoay người tát một cái lên mặt tên thủ hạ kia, cả giận:
"Chết vài người mà thôi, bọn họ đã chết, hay là chính ngươi muốn bị đói chết thì tốt hơn? Đừng dong dài nữa, cái gì cũng nghe vị mỹ nữ này!"
Mắt thấy dao của An Nhiên vẫn còn đè ở trêи cổ, hắn từng đợt đau lòng, từng giọt máu chảy xuống kia chính là gạo a là trái cây a, vì lý do này, tên cầm đầu kia muốn để Vân Đào còn sống, ít nhất, trước khi khống chế hoàn toàn được An Nhiên thì Vân Đào vẫn nên còn sống.
Thế cục cứ như vậy dần dần rơi vào sự khống chế của bên nhược hơn là An Nhiên, nhà ở là cần phải đi vào, vài người An Nhiên tạm thời chạy không thoát, vì thế dưới sự thúc giục của tên cầm đầu, Lưu Viện xoay người trở về xe, ôm Oa Oa ra, lại dắt Hằng Hằng đi xuống.
Ở đây, không thể không nói Lưu Viện đã làm mẹ, có kinh nghiệm sinh hoạt, mắt thấy bọn đàn ông kia mỗi người như hổ rình mồi nhìn chằm chằm xe An Nhiên, Lưu Viện không cần nghĩ cũng biết vật tư trong xe bọn họ chỉ sợ không giữ nổi,
Cho nên vì tránh phiền toái, thời điểm nàng xuống xe, thì trực tiếp cầm một túi tã giấy mà Oa Oa cần phải dùng đến, cùng với cái địu mà An Nhiên để cạnh chiếc nôi, ba người lớn, hai đứa nhỏ, dưới sự vây quanh của đám thuộc hạ của tên có hình xăm thanh long bị "nghênh" vào phòng.
Còn lại vài tên thuộc hạ bị tống cổ ra chỗ ô tô đang phòng thủ đi giết số tang thi đang xúm lại đây.
Trước đó bọn thuộc hạ cho rằng chỉ có thêm hai nữ nhân để tiêu khiển, hiện giờ trong lòng mỗi người như nhặt được vàng, có một loại vui mừng từ trong đáy lòng biểu hiện ra ngoài mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.