An Nhiên nhìn bóng dáng Vân Đào rời đi, lại nhìn thoáng qua Oa Oa không biết đã ngủ từ lúc nào trong xe nôi, nhận mệnh thở dài, đi đến bên chiếc xe nôi, bọc Oa Oa kín mít trong chiếc chăn nhỏ, sau đó cuốn tay áo lên cầm dao đào kim cương trong đầu tang thi.
Hiện tại trong óc tang thi đã khá bất đồng với mấy ngày mạt thế vừa đến, lúc trước chỉ cần đâm vào đầu chúng một dao thì óc chúng giống như nước, sẽ chảy ra kèm theo kim cương, nhưng hiện tại thì khác, tang thi có bị chọc vào đầu thì óc cũng không chảy ra.
Óc chúng đã phi thường sền sệt.
Muốn lấy kim cương thì An Nhiên phải đào chúng từ trong đầu ra. May mà trong lúc đào bới nàng đã đúc kết một số kinh nghiệm tâm đắc, kim cương chỉ ở một nơi cố định nào đó trong đầu chúng, vô luận hạ dao từ phương hướng nào hay bộ vị nào trêи đầu chỉ cần hướng về nơi cố định trong đầu kia, cạy một cái là có thể cạy ra kim cương trong đầu chúng.
Việc này coi như rèn luyện xúc cảm cầm dao đi, nhưng Vân Đào giết quá nhiều, An Nhiên tiêu tốn mất nửa buổi tối mới lấy hết được toàn bộ kim cương trong đầu tang thi.
Nàng ngồi mệt đến eo và lưng đều đau, sau đó ở giữa đống thi thể tang thi, nàng ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng vừa to vừa tròn trêи đỉnh đầu, nhìn xe nôi được đặt trong trạm gác, nghe tiếng tru của tang thi bên ngoài cửa lớn, khuôn mặt dơ bẩn của An Nhiên bỗng nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-duong-oa-ban-chep-tay/1528536/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.