Bốn người Sở Nam Phong ăn trưa xong, thời gian xong cũng suýt soát tới giờ diễn ra đại hội. Cửa phòng bị gõ, bên ngoài có một đứa bé đang đợi để được đưa bọn họ đi tới nơi cần tới.
Trước cửa những phòng khác cũng có người đang đợi. Nhưng không phải tất cả đều là những đứa bé dễ thương như này, cũng có thanh niên, phụ nữ, chung quy điểm chung của bọn họ là diện mạo khá tốt, khá ngon.
Con người luôn thích cái đẹp. Hiển nhiên cách thức này đã làm dịu đi nhiều con mắt của những kẻ vì xếp hàng ngày hôm qua mà bực tức.
Sở Nam Phong đặt một kết giới trong phòng, ngoại bất xuất nội bất nhập, đề phòng có kẻ tiến vào giở trò mờ ám, đồng thời thằng bé vẫn còn ở trong đó, nhốt nó ở trong an toàn hơn.
Bốn người Sở Nam Phong là nhóm có nhiều người nhất so với những phe còn lại, các căn cứ khác nhiều nhất là ba người, thậm chí có căn cứ chỉ có một người duy nhất.
Tiêu Lạc thì thầm: "Nếu chỉ có một mình em, em sẽ không đi." Đây chính là so sánh mình với những cá thể đơn lẻ ấy. "Đi một mình chẳng có lợi thế gì cả. Nếu có gì đó không may xảy ra chính là bế tắc triệt để. Cho dù bọn họ còn có thuộc hạ ở chỗ khác nhưng như thế còn có ý nghĩa gì đâu."
Hàn Vân Đào cũng hạ thấp giọng cười, nói: "Đột nhiên tôi cảm thấy tự mãn về căn cứ mình." Nếu thực lực trên cấp năm là đạt yêu cầu, vậy thì hơn một nửa căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-dien-vien/899427/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.