Đồng tử Hàn Vân Đào co rút, cả người trong phút chốc lạnh toát. Tang thi chỉ cách hắn không đến trăm thước nữa, nó đang phóng về phía này, tốc độ rất nhanh.
Hàn Vân Đào cả thân thể như bị đình trệ, đóng đinh tại nền đất này.
Thân thể máu tươi đầm đìa, máu nhỏ trên nền đất tích thành vũng. Vì mất máu quá nhiều nên thân thể hắn lúc này cảm thấy lạnh tanh, như bị đóng băng, không còn cử động được nữa. Màu máu đỏ tươi yêu diễm, đỏ tươi bi thương và tuyệt vọng.
Đầu óc hắn choáng váng, tầm mắt mờ dần, cái bóng của tang thi ngày một gần ấy cũng nhòe đi.
Hàn Vân Đào dùng một tia tỉnh táo cuối cùng của mình đem dị năng từ chữa thương dồn nén lại vào đan điền, chờ đợi một hồi tự bạo.
Cho dù hắn có chết cũng không để tang thi được dễ dàng, nhất định phải tranh thủ một chút thời gian cho đồng đội của mình chạy xa hơn.
Hàn Vân Đào hắn đời này không còn gì lưu luyến, nếu có cũng chỉ hối tiếc vì mình vẫn chưa thoát khỏi thân phận cẩu độc thân.
Hắn đời này một thân một mình, cô nhi không nơi nương tựa, được Sở Nam Phong cưu mang và thừa nhận với tư cách là bạn bè, là chiến hữu. Mộng tưởng lớn nhất đồng thời cũng là băn khoăn lớn nhất đời này của hắn là được một lần mất trinh, nhưng xét đến tính chất nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao này thì không cẩn thận một chút là bạn đời của hắn phòng không gối chiếc ngay, rất tàn nhẫn với người đó. Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-dien-vien/899398/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.