Tiêu Lạc trải qua từng ngày trong nỗi hoang mang. Đã hơn môt tháng trôi qua rồi mà cậu và Sở Nam Phong vẫn chưa trở lại bình thường. Sở Nam Phong vẫn còn tức giận.
Từ lần nói chuyện đó đến nay hai người không còn nói được mấy câu nữa, mối quan hệ dường như đã bị đóng băng vậy.
Sở Nam Phong luôn duy trì bộ mặt than, đem cậu và Lục Cao đổi vị trí cho nhau. Bây giờ cậu cũng không còn đi cùng hắn, thời thời khắc khằc cùng một chỗ như trước kia.
Tiêu Lạc nhiều lần muốn cùng hắn nói cho rõ ràng, thậm chí muốn cho hắn đánh một trận giải tỏa, rồi hai người có thể trở lại như bình thường. Nhưng nghĩ rồi lại thôi.
Vì nếu một khi nói rõ ràng ra, cậu sợ phải nghe một sự thật là Sở Nam Phong chán ghét cậu rồi.
Sau một tháng này Tiêu Lạc mới biết trước kia Sở Nam Phong đối xử với cậu đặc biệt ra sao, dung túng thế nào. So với những người khác hoàn toàn không giống.
Có lẽ sự kiên nhẫn và ưu tiên đặc biệt mà Sở Nam Phong giành cho cậu đã bị tiêu sài cạn rồi, nên bây giờ mới không còn nữa. Từ nay về sau đối với Sở Nam Phong, Tiêu Lạc cậu chắc cũng không khác gì bao người, như một giọt nước giữa biển khơi, không thể nhấc lên gợn sóng nơi đôi mắt ấy nữa.
Nếu là trước đây cậu sẽ thấy không có vấn đề gì, nhưng lúc này tâm không hiểu sao lại thấy trống rỗng đến thế?
"Tiểu Lạc, làm sao thế?" Lục Vân đẩy nhẹ tay Tiêu Lạc: "gần đây cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-dien-vien/899385/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.