Ba người nghe xong mà thật lâu sau còn chưa thể hoàn hồn.
Chuyện này thật sự rất vi diệu, không thể tưởng tượng được.
"Tiêu Lạc cậu ta cư nhiên ẩn giấu sâu như vậy." Du Hoa khô khốc nói, trong thanh âm còn vươn nỗi khiếp sợ.
"Nhiệm vụ này cậu ấy lập công lớn nhất a, cậu ta vì làm nhiện vụ mà bị thương dẫn đến hôn mê, còn tôi đến cả xem vết thương cho cậu ấy cũng không được, thật sự là tắc trách. " Hàn Vân Đào bất lực nói. Không biết chuyện thì thôi, biết rồi cảm giác tội lỗi càng đè nặng trong lòng hắn. Hắn không thể chữa bệnh cho một người có cống hiến xuất sắc trong đội, như thế chẳng phải là nỗi sỉ nhục đối với một người có dị năng chữa trị như hắn sao? Sau này hắn còn có mặt mũi đối mặt với Tiêu Lạc sao?
Vốn dĩ Sở Nam Phong không định nói chuyện này ra, muốn theo ý của Tiêu Lạc mà giấu nhẹm đi.
Nhưng nếu hắn không nói rõ sẽ khiến mọi người lầm tưởng chiến công vốn thuộc về cậu lại quy về hết cho hắn mà tung hô hắn, như vậy quá bất công, quá thiệt thòi cho cậu.
Hơn nữa chuyện này cũng chỉ có mấy người ở đây biết, bọn họ sẽ làm như không có chuyện gì xảy ra, sẽ không ảnh hưởng đến cậu.
Mấy người Sở Nam Phong vì nhiệm vụ lần này đã xong nên lên xe trở về. Để lại Hàn Vân Đào cùng với tổ chiến đấu sắp xếp thu thập vật tư cùng tinh hạch.
Công tác vận chuyển vật tư kéo dài đến gần một tuần mới hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-dien-vien/899364/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.