Không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc Tiêu Lạc mở mắt, xung quanh hơi tờ mờ. Đầu giường có một quả cầu năng lượng phát ra ánh sáng, không tối như đèn ngủ cũng không sáng như đèn bình thường.
Cậu đưa tay lên mặt, sờ được một tầng len ấm, yên tâm thở phào. Nội thể đã tràn đầy trở lại, không còn cảm giác khô cạn khó chịu như trước nữa.
Chỉ là cảm thấy hơi tiếc, cậu đã tự đẩy mình vào hoàn cảnh đó rồi mà vẫn chưa kiểm soát được thiên tôn thể. Nên cảm thấy có chút không cam lòng.
Cái thứ ánh sáng ấy nếu có thể thu vào nội thể thì tốt, không cần suốt ngày phát quang như một cái bóng đèn, cũng không cần phải ăn mặc thành như thế này.
Đã vào đội ngũ của nam chính cậu không còn gì phải lo lắng nữa, những người ở đây đều sẽ là đồng đội của cậu, cậu không ngại để họ nhìn thấy bộ dạng thật sự của mình, cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ nảy sinh tâm tư xấu xa đối với cậu.
Bộ dạng bạch tạng tuy có khác người, khiến cậu phiền lòng nhưng cũng không đến mức phải ẩn giấu cả đời. Đời trước cậu có thể đối mặt thì đời này cũng thế. Chỉ là cái thứ ánh sáng thất thải chết tiệt này, cậu không biết giải thích với họ làm sao. Lẽ nào khi người ta hỏi đến, cậu nói: tôi có một loại dị năng, nó tên là bóng đèn xinh đẹp. (?)
Xin lỗi, cơ mặt của tôi không có được đào tạo cho những phi vụ tự luyến như thế. Vẫn là trước khi khống chế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-dien-vien/899353/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.