Nữa năm sau.
"Hạ Hi tụi tao không ngờ mày lại đê tiện như vậy. Tại sao mày nhốt lão đại và Cố Quân ngoài cửa."
"Huhu em không cố ý. " Hạ Hi mở to đôi mắt tròn xoe vì khóc mà đỏ ửng ngập nước như một con thỏ chọc người thương tiết.
Lưu Sinh tức giận quát lớn
"Mày còn nói không cố ý, nếu không phải Ngọc Vân nói tụi tao còn nghĩ lão đại là không may. Nhưng không ngờ là mày khóa cửa."
Lúc này đột nhiên có một người đàn ông ngăn cản.
"Nhiều người như vậy ăn hiếp một người các người không biết xấu hổ đi."
"Ha không biết xấu hổ? Sao anh không hỏi cái người trong lòng anh đi.
Nếu không phải tôi cố chấp quay lại tìm bạn thân của tôi thì tôi cũng không phát hiện cửa khóa. Tôi mất bao công sức tìm ra cái tên đê tiện lẳng lơ này để báo thù vậy mà hôm nay anh bảo vệ nó."
"Ngọc Vân cậu đừng quá đáng."
"Tôi nói cái tên này đê tiện lẳng lơ đê tiện đó thì sao anh dám làm gì tôi? Tống Thiên Ngân."
"Hay là anh chết mê chết mệt với kỷ thuật dường chiếu của đồ đê tiện này rồi?"
"Chát"
Ngọc Vân và Tống Thiên Ngân sửng sốt trước cái tát tai này.
Ngọc Vân cười ha hả sao đó nói.
"Tống Thiên Ngân anh nhớ bản thân mình từng nói gì sao?"
"Ngọc Vân anh..."
"Anh đừng nói gì nữa. Tôi không muốn nghe."
"Ngọc Vân giữa mình với Tống đại ca không như cậu nghĩ đâu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-den-khong-dang-so-dang-so-hon-la-nguoi-gap-phai-bach-lien-hoa/4570868/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.