Chương trước
Chương sau
Khương Thù choáng váng.

Tất cả mọi người ở đây đều chóng váng.

Vừa mở miệng đã muốn bùng nổ như thế sao?

Dù cho Nhiếp Tiêu tay mắt lanh lẹ che lỗ tai bé Hamster, nhưng điều nên nghe đều đã nghe.

Đầu Khương Thù lúc này cũng đầy mồ hôi, hai tay níu chặt thành chiếc hộp đen, kiên quyết không để mình bị kéo vào. Hắn sinh ra hai mươi bảy năm, lần đầu tiên gặp phải nguy cơ sẽ mất đi trinh tiết, vô cùng hoảng loạn.

Hắn không nên cười nhạo Nhiếp Tiêu, quả nhiên, bị nghiệp quật.

Sinh vật trong hộp thật sự kéo không nhúc nhích được Khương Thù, thân thể trở nên nóng nảy khó chịu vô cùng, vì vậy cuối cùng không kiềm chế nổi nữa mà thò đầu ra khỏi đống ngọc trai.

Khương Thù ở gần nhất, đột nhiên bị nhan sắc của đối phương xung kích vào tròng mắt, lập tức sững sờ tại chỗ.

Sau đó, hắn bị đối phương hôn.

“A a a!!!!”

Tiêu Nghiên nhìn một màn hơi quen thuộc này, trái tim thiếu nữ nổ tung lần nữa, không nhịn được ôm hai má đỏ lên, phát ra tiếng gào thét vừa e thẹn vừa kìm nén. “Trời uiiiiii, hôn luôn aaaaa!”

Nhiếp Tiêu lần thứ hai nhanh tay che mắt bé Hamster, thế nhưng nên nhìn thấy thì vẫn nhìn thấy.

Bé Hamster chớp chớp đôi mắt nhỏ đen láy, vừa mới học được thêm một cách hôn nhẹ với ba ba.

Sau một nụ hôn kiểu Pháp ướt át, cổ áo Khương Thù được buông ra, hắn đặt mông trực tiếp ngồi bệch xuống đất, da mặt màu lúa mạch nóng lên, vành tai đỏ ửng, trên miệng tựa hồ còn lưu lại cảm xúc ấm áp mềm mại của đối phương.

Mà người cá tỏa ra vẻ đẹp mỹ lệ vô song trong hộp, lúc này đang trừng đôi mắt xinh đẹp như đá quý dưới biển sâu, vừa dữ dằn vừa thẹn thùng xấu hổ nhìn mọi người.

Tuy rằng sau khi hôn môi nên cảm thấy dịu bớt được một chút, nhưng trên làn da trắng nõn vẫn còn hơi ửng hồng không bình thường, mùi hương ngọt ngào trong không khí dường như lại càng thêm nồng nặc.

“Nhìn cái gì! Chưa từng thấy người cá trong thời kỳ động dục à!!?”

Mọi người cùng nhau lắc đầu: “...”

Chưa từng thấy qua.

Mọi người ngơ ngác sững sờ nhìn mỹ nhân ngư trước mắt, bọn họ sống trên Trái Đất nhiều năm như vậy, đây đúng là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy tiên cá trong truyền thuyết.

Sau khi bé Hamster thành tinh, thế giới quan của bọn họ lại lần nữa được đổi mới.

Tận thế vừa đến, cái chủng loài thần kỳ nào cũng đều có thể nhảy ra.

Nhưng nói lại thì...

Mọi người không nhịn được cúi đầu liếc nhìn bé Hamster nào đó, động tác vừa xuất hiện lập tức hôn người ta này, còn thật sự giống nhau như đúc ha.

Các bộ tộc phi nhân loại các người đều mạnh bạo trắng trợn như vậy sao?

Bé Hamster ngược lại không thèm để ý tầm mắt của mọi người, nằm nhoài trong túi ba ba, đôi mắt nho nhỏ đen láy nhìn chằm chằm chàng tiên cá trong hộp đen.

Nghiêng đầu nhỏ, càng ngày càng cảm thấy quen thuộc.

Mà hổ lớn ngửi mùi cá trong không khí, chỉ cảm thấy nước miếng của mình sắp chảy ra khỏi miệng, mắt lóe ánh xanh mà nhìn con cá to béo này.

Thơm quá, rất muốn ăn cá nha!

Bousel nhạy bén cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của con mèo lớn bên cạnh, nhất thời cả thân cá đều không ổn, không kiềm chế được hơi rút về bên trong đống ngọc trai.

Nhưng cảm giác khô nóng trong thân thể lại càng trở nên dữ dội, thậm chỉ cả người cũng bắt đầu mềm nhũn.



“Các người có nước không!! Đổ thêm nước vào hộp cho tôi nhanh lên! Ông đây sắp không chịu nổi rồi, nếu còn không có nước ông đây thật sự sẽ muốn tìm người làm một phát!” Mặt Bousel đỏ ửng, khó nhịn mà hô to.

Khương Thù nghe lời này, nhất thời nắm chặt cổ áo, hoảng sợ lui thật xa về sau, lúc này không còn cần hình tượng ngầu lòi gì nữa.

Lần này rốt cuộc Nhiếp Tiêu cũng thành công bịt lỗ tai bé Hamster, nhìn lại con cá không giữ mồm giữ miệng nói lời sắc tình, nhất thời cảm thấy vẫn là nhóc con nhà mình đáng yêu hơn.

Đoạn Ôn Du nhìn ngọc trai đầy trong hộp dần dần mất đi ánh sáng lộng lẫy, phút chốc tựa như hiểu ra được điều gì đó, lập tức phản ứng lại dùng dị năng rót đầy nước vào trong hộp của Bousel.

Ngọc trai màu trắng hấp thu đủ nước, lập tức giải phóng chất ức chế, khiến cho Bousel cảm thấy dễ chịu hơn không ít, mùi hương ngọt nị trong không khí cũng tản đi một chút.

Bousel thở phào, sau đó thưởng thức mà nhìn Đoạn Ôn Du, thoả mãn gật gật đầu, “Nước của cậu không tệ, tôi có thể suy xét chuyện cưới cậu.”

Đoạn Ôn Du: “...”

... Tôi từ chối.

Khương Thù: “...”

Con cá lăng nhăng một đuôi đạp hai thuyền này, trả nụ hôn đầu cho tôi.

Nghe lời này, trong tay Ninh Phong lúc này cũng nổi lên một ngọn lửa, mặt không đổi sắc nhìn hổ lớn ở bên cạnh nói: “Tướng Quân, hôm nay chúng ta ăn tiên cá đi!”

Đại lão hổ gào gừ một tiếng, liên tục đáp ứng.

Bousel nghe xong, nhất thời cả kinh vùi cả thân cá vào bên trong ngọc trai, ở trong nước nhỏ giọng phun bóng bóng. “Chỉ đùa chút thôi mà, người Trái Đất mấy người thật nhỏ mọn!”

Tất cả mọi người: “...”

Nhiếp Tiêu lúc này không nhịn được xoa xoa huyệt thái dương, ngửi được mùi hương ngọt ngào trong xe, chỉ cảm thấy dường như đã chọt phải một cái phiền phức không nhỏ, đám zombie kia rõ ràng chính là bị mùi hương trên người con cá này hấp dẫn.

“Mùi hương trên người cậu có thể thu lại không?”

Bousel nghe lời này lập tức nhô đầu ra khỏi nước, đồng thời cũng lộ ra một đoạn nhỏ đuôi cá màu đỏ ánh kim xinh đẹp, tự hào nói: “Đây vốn là chất dẫn dụ của tôi, chờ khi tôi qua khỏi thời kỳ động dục sẽ biến mất, mùi hương chất dẫn dụ của tộc nhân ngư chính là mùi hương tuyệt vời nhất toàn bộ tinh tế, ngửi thơm lắm đúng không? Có thể ngửi được chính là phúc của các người.”

Mặt Nhiếp Tiêu không có cảm xúc, không cho chút mặt mũi nào nói: “Vậy cái kỳ đặc thù gì đó của cậu còn bao lâu nữa mới kết thúc? Hấp dẫn zombie đến thì thật phiền phức.”

Nghe xong, sắc mặt Bousel lập tức cứng đờ, nhân tài đến từ chủng tộc tự luyến nhất vũ trụ, hoàn toàn không tiếp thu được việc bị ghét bỏ như thế.

Nhưng những người khác cũng dồn dập gật đầu phụ họa.

Bousel nhất thời trầm cảm tại chỗ, bị đả kích mà duỗi ra ba ngón tay, tức giận đỏ mặt nói: “Còn ít nhất ba ngày, các người đúng là nhân loại không biết thưởng thức!!”

Tất cả mọi người: Chậc, quả nhiên đúng là phiền phức.

Bousel vùi đầu vào nước:... Thật hận QAQ.

Đoạn Ôn Du nhìn Bousel, nhớ tới biến hóa trong nước vừa nãy nhìn thấy, lập tức mở miệng hỏi: “Lúc trước cậu vẫn luôn sống trong Trường Giang sao? Vậy cá trong nước biến thành zombie từ khi nào vậy?”

Nhóm Nhiếp Tiêu nghe xong, lập tức vực dậy tinh thần nhìn về phía Bousel.

Nói đến cái này, Bousel cũng không hiểu ra sao mà nổi nóng, lỗ tai hình vây cá xinh đẹp vì tức giận mà dựng lên. “Tôi mới không có sống trong Trường Giang, ông đây từ trong biển suốt đêm tránh đến đây, vốn dĩ chỉ trên đất liền mấy người gặp chuyện, trong biển vẫn còn tốt, kết quả trong một đêm đám cá biển đều không hiểu tại sao lại biến thành hình dạng cá không ra cá ma không ra ma.”

“Tôi thật vất vả bơi tới, nhưng còn chưa qua nửa ngày, cá ở đây cũng biến thành zombie, còn đúng ngay lúc tôi đến thời kỳ động dục, đúng là gặp quỷ!!” Bousel thở phì phò mắng, sau đó cả nước mặn hay nước ngọt hắn đều không thể về.

Nhóm Nhiếp Tiêu nghe lời này, nhất thời hai mặt nhìn nhau, biểu tình trên mặt đều khó coi. Việc này càng chứng minh tình hình tận thế lại càng thêm nghiêm trọng.

Ninh Phong nhìn khí trời dần dần nóng lên, nhất thời ôm lấy cánh tay, cảm thấy không rét mà run. “Động vật bắt đầu zombie hóa, thêm một thời gian, có phải muỗi cũng thành một con đường truyền nhiễm virus không, vậy lúc đó dù có xây dựng căn cứ cũng khó lòng phòng bị.”

“Phải đến Hải Thành nhanh lên, cứu mấy nhà khoa học kia ra.” Nhiếp Tiêu nói, sắc mặt không tốt lắm, còn tiếp tục như thế, lúc đó sinh vật trên Trái Đất sẽ thật sự bị tiêu diệt.

Bousel lúc này cũng rũ mi mắt, tâm trạng có chút buồn bực hậm hực, lần này trộm đi du lịch đúng là xui xẻo tận cùng, nếu biết vậy lúc trước bị ép đi kết hôn còn tốt hơn bây giờ gặp tai nạn.

Bousel vuốt ve chiếc nhẫn bằng ngọc trên ngón tay, đây là máy phát tín hiệu của hắn, gửi tin về nhà đã nữa tháng nhưng đến giờ vẫn không hề có chút đáp lại.



Nhìn nhóm người Trái Đất vẫn còn chưa tiến vào văn minh tinh tế trước mắt, hiện tại Bousel cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

... Phải khiêm tốn một chút, không thể để lộ thân phận là khách từ ngoài hành tinh đến, chắc luật pháp tinh tế sẽ không truy tố hắn đâu.

Bousel nhìn bộ dáng mọi người đã tiếp thu chủng tộc người cá, chỉ cảm thấy phải tạ ơn các lão tổ tông trước đây đã lén lút tới Trái Đất chơi.

Nhóm Nhiếp Tiêu tuyệt đối không ngờ tới, trong lúc bọn họ còn đang suy đoán có người ngoài hành tinh hay không, Trái Đất đã bị rất nhiều người ngoài hành tinh lén lút xem là danh lam thắng cảnh du lịch.

Mà lúc này trời đã trưa, trải qua một màn trì hoãn như thế nên không thể duy trì tốc độc như mấy ngày trước, càng khỏi nói đến chuyện muốn tăng tốc lên đường.

Nhưng mà vì vội vã gấp rút lên đường nên mọi người đều đã đói bụng, chỉ có thể dừng lại một chút ở trong buồng xe ăn chút gì đó.

Bé Hamster vẫn luôn yên lặng nằm trong túi ba ba, tự hỏi cảm giác quen thuộc không giải thích được trên người Bousel, nói lại cậu cũng cảm thấy sự quen thuộc giống vậy đối với hổ lớn.

Nhưng là cậu lại không nghĩ ra.

Bé Hamster nhất thời khổ não mà giơ móng vuốt lên xoa mái đầu lông xù của chính mình.

Nhiếp Tiêu chú ý thấy vậy nên đào nhóc con trong túi ra, nhìn nhóm Ninh Phong chuẩn bị thức ăn sắp xong, quan tâm hỏi: “Cục cưng sao vậy? Có muốn biến thành người ăn cơm không?”

“Chít.” [Hôm nay không muốn biến.]

Nhiếp Tiêu cũng không miễn cưỡng, xoa xoa đầu cậu nhóc nói: “Vậy chút nữa ba ba đút cục cưng ăn mì nhé.”

Bé Hamster ngoan ngoãn gật gật đầu.

Bousel ngâm mình trong chiếc hộp đen, lúc này rốt cuộc cũng chú ý tới cục lông nhỏ, nhãn cầu trong hốc mắt suýt chút nữa đã rớt ra.

Nghi ngờ khó hiểu mà nhìn bé Hamster trong tay Nhiếp Tiêu.

“Đây là thú cưng của cậu sao?” Bousel nghe Nhiếp Tiêu và cục lông nhỏ nói chuyện, nuốt một ngụm nước bọt ngập ngừng dò hỏi.

Bé Hamster bị hỏi lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt nho nhỏ nhìn Bousel chằm chằm, hai tầm mắt chạm nhau.

“Chít!” [cục cưng là bạn trai của ba ba.]

Bé Hamster chủ động trả lời, âm thanh đáng yêu mềm mại, cũng không quan tâm người ta nghe có hiểu hay không.

Nhìn ánh mắt chân thành của nhóc con, lại nhìn sang Nhiếp Tiêu, người cá Bousel - thiên tài ngôn ngữ chậm rãi đưa ra một dấu chấm hỏi.

... vòng quan hệ của các người thật loạn.

Nhiếp Tiêu: “...”

Ninh Phong nghe thấy động tĩnh nên quay đầu sang bên này, nhìn hai chủng tộc mắt to trừng mắt nhỏ, lập tức vui vẻ, cướp lời mở miệng nói: “Bousel, tên của nhóc ấy là Ngũ Nhất, là bé hamster thành tinh mà lão đại nhà chúng tôi nuôi, cũng có thể biến thành người. Không khác gì cậu mấy, đều không phải người ha ha ha ha.”

“Thì ra là vậy à?” Bousel cười khan trả lời, sau đó duỗi một ngón tay bắt tay với bé Hamster. “Rất vui được gặp cậu.”

Bé Hamster lúc này cũng không nghĩ ra cảm giác quen thuộc này là gì, trực tiếp không thèm nghĩ nữa. Nhìn ngón tay đang đưa qua, có chút thẹn thùng xấu hổ mà nắm móng vuốt của mỹ nhân ngư trước mắt.

“Chít!” [Chào anh nha!]

Bousel nhìn bộ dáng ngốc manh quen thuộc này, suýt chút nữa không kiềm chế được tiếng gào thét trong nội tâm.

A a a các bạn người Trái Đất, mọi người suy nghĩ thật đơn giản.

Dáng vẻ ngây thơ đơn thuần này, thật sự là giống hơi thở của đám động vật nhỏ ngốc manh trong Vương tộc nào đó mà hắn biết, giống nhau như đúc!!!

Bousel không nhịn được nhìn lại con hổ lớn cũng có chút quen thuộc bên cạnh, nhất thời trong lòng có một cái suy đoán táo bạo.

... Đây có lẽ đều là “đồng râm“.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.