Tiện tay bỏ bốn tấm phiếu đỏ mà người phụ nữ kia đưa vào trong ba lô, Trương Thư Hạc vẫn ngồi tại chỗ, thẳng đến một giờ sau, mới bán đi được tấm hoa màu đỏ còn lại, được một người đàn ông mua vào tay. Người đàn ông đó hiển nhiên là làm công trong khu vực nuôi trồng, móc ra từ trong túi đều là một đống phiếu vàng với mấy tấm phiếu lam, sau khi đếm đủ năm tấm phiếu đỏ, mới đưa cho Trương Thư Hạc, một xấp tiền giấy dày dày, đưa xong trong tay gã cũng không còn lại mấy tấm. Người thường tiến vào căn cứ, nếu như không có tay nghề gì, bình thường đều làm một số công việc nhỏ chịu khổ chịu mệt ở căn cứ nuôi trồng. Có một số người trước mạt thế tay nghề tinh thông có thể làm một số công việc tiền lương cao, với làm chút buôn bán nhỏ, còn lại thì so ra trồng rau nuôi heo thu nhập tốt hơn một chút, cơ số tỉ lệ những người này chiếm đa phần trong căn cứ, cũng là nền móng tầng dưới chót nhất duy trì sự vận chuyển hằng ngày của căn cứ. Còn lại là cao tầng hành chính và nhân viên phục vụ các hành nghiệp, sau đó chính là võ cảnh binh sĩ, so ra chói mắt nhất vẫn là người làm việc tự do, cũng chính là thợ săn theo như lời của người trong mạt thế, bọn họ cơ bản là người bình thường tiến vào căn cứ, bình thường tổ đội ra bên ngoài cướp đoạt vật phẩm hữu dụng quay về căn cứ bán ra, hoặc là tiếp nhận nhiệm vụ treo thưởng, với nhiệm vụ khen thưởng săn giết tang thi của chính phủ. Trương Thư Hạc ở phòng rau củ căn cứ ba tháng, với y mà nói sinh hoạt tu luyện như vậy không gì không tốt, nhưng hiển nhiên hắc báo đã có chút ngán, ngày hôm nay mang nó ra ngoài gặp người, ngược lại yên ổn hơn không ít, luôn vịn lên cổ áo nhìn ra ngoài. Nếu trong khoảng thời gian ngắn không tìm được Lưu Hải Ngụy lão đầu và Nữu Nữu, y dự định mang hắc báo đi ra ngoài một lần, bất quá muốn ra ngoài cũng tuyệt không phải dễ, dường như cần phải tổ đội với người ta, đồng thời còn phải đăng ký thủ tục ra căn cứ trong danh sách. Thời gian triệu tập người tổ đội quá dài, không có khả năng tuỳ ý kéo một người liền nhập bọn, mà vào tiểu đội người khác lại càng trắc trở. Không có đội ngũ nào sẽ đồng ý mang một người trẻ tuổi không hề có tiếng tăm để ở trên đường lãng phí thức ăn. Trương Thư Hạc bán xong chăn tuyệt không vội đi, hiện tại còn sớm, y lại tiện tay lấy ra từ không gian một số giày da kích cỡ lớn không thể mang, tất cả đều là da thật, ở mạt thế rất được hoan nghênh, hơn nữa đều là giày hoàn toàn mới bày trên quầy trong siêu thị, giày nữ sĩ chiếm đa số bên trong, còn có mấy đôi giày trẻ con, chuẩn bị bày bán hàng. Quản lý viên quảng trường có đến thu phí chiếm đất một lần, phí chiếm đất là mỗi hai giờ thu một lần, một lần một tấm phiếu vàng, tuy rằng nhìn không mắc, nhưng nếu như bày hàng cả một ngày, số lượng phiếu vàng sẽ bằng với một tấm phiếu lam, vì vậy thu phí đất chợ cũng là một trong những thu nhập lớn của căn cứ. Buổi trưa khi đói, Trương Thư Hạc liền lấy một khoanh rong biển cuộn cơm tôm bóc vỏ chân giò hun khói ném vào miệng, tạm thời giải đói, bất quá phía dưới miệng chính là hắc báo. Hắc báo khi thu nhỏ lại, ánh mắt tròn như trái cầu thủy tinh, thấy Trương Thư Hạc đang ăn, đầu ngưỡng lên, tròng mắt màu tím nhìn chằm chằm y. Trương Thư Hạc ăn xong một miếng, tiện tay cũng lấy một miếng đút cho nó. Hai năm nay hắc báo đã có thể ăn được một chút cơm rau, tuy rằng vẫn không thích mùi vị của cơm rau, nhưng vẫn coi như có thể nuốt trôi đồ ăn do Trương Thư Hạc làm. Trong cơm còn trộn một chút vụn thịt, nếu lúc này đưa đến bên miệng nó, hơn nữa nó lại có chút đói, sẽ cố mà há miệng ăn, trên thực tế tay nghề của Trương Thư Hạc không khó ăn như vậy, đương nhiên, càng không thể tính là ngon, bất quá sau khi đút thêm mấy miếng, vẫn đều ăn vào, ăn xong còn liếm liếm hạt cơm nơi khóe miệng, Trương Thư Hạc luôn luôn tiết kiệm, hắc báo cho tới bây giờ cũng không lãng phí thức ăn. Căn cứ trong thời gian sáu năm, hiển nhiên có không ít trẻ con, giày trẻ con Trương Thư Hạc lấy ra bán được nhanh nhất, đến buổi chiều trong tay y đã có gần mười lăm tấm phiếu đỏ, kế đó liền thu hàng, dự định tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, cho báo ăn. Trong mạt thế, phàm là đồ ăn ngon một chút đều là giá trên trời, rau củ trái cây thường thấy trước đây, người thường căn bản mua không nổi, những canh rau ở căn tin được trồng trọt trong căn cứ, đều chỉ có mấy cọng nổi trên mặt nước, cho dù là một cọng lá cải trắng già nát cũng không nỡ vứt. Những rau với thịt đó, chỉ cần sau khi thu hoạch giết chết, đều sẽ dùng túi đóng gói chân không được làm tại hiện trường, đóng dính miệng túi, toàn bộ được đưa vào kho đông lạnh của căn cứ dự trữ, cho dù nuôi heo ba năm, ngay cả một miếng da heo cũng nhìn không thấy, ngay cả máu heo cũng sẽ được người thu thập một giọt cũng không sót. Muốn uống một chén máu heo bổ thân, phải tốn hai tấm phiếu đỏ để mua, nuôi heo cho gà ăn phải làm một năm mới có thể gom được đủ tiền một chén máu heo, thịt lại càng mắc đến thái quá, chỉ có cao tầng căn cứ và một số thợ săn mới có thể mua nổi, đây cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều người đều muốn ra ngoài mạo hiểm, bởi vì nếu vận khí tốt, ra ngoài một chuyến những thứ mang về có thể đủ để mỗi ngày được ăn ngon uống ngon sinh hoạt hai ba năm trong căn cứ, có thể nói là chức nghiệp mới phát phiêu lưu và lãi kếch sù song hành. Trừ bỏ đồ ăn, cư trú ngược lại so ra rộng rãi hơn chút, bởi vì căn cứ xây dựng thêm đã lâu, dưới tình huống không thiếu người làm công, tòa nhà cư dân phong cách cổ đều lần lượt được dựng lên, nơi ở không thiếu, chẳng qua phải tốn tiền, giá bao nhiêu tùy độ đơn giản xa hoa của gian phòng mà định, cho dù là ngủ đường phố, cũng phải giao trước một tấm phiếu vàng, tuy rằng rẻ, thế nhưng bảo quản vật phẩm không hề có sự an toàn đáng nói, hành vi trộm cướp nơi nơi đều có. Chỉ khi có được bất động sản ở trong căn cứ, mới không cần giao bất kỳ tiền thuê nhà gì, thế nhưng muốn mua một tấc nơi dung thân lâu dài ở căn cứ, lại phải trả giá trên trời, trước mắt số người có được bất động sản tuyệt đối không vượt qua 3% số người của căn cứ. Phòng cho thuê cũng chia ba bảy loại, phòng cấp thấp nhất hẻo lánh nhất, cơ bản là đất chưa từng được thi công, tạm thời vây tấm ván gỗ tạo thành phòng, không có phòng tắm, trình độ đơn sơ có thể nghĩ, hiệu quả giữ ấm cách âm cũng không tốt, chỉ tốt hơn một chút so với ngủ đường phố. Trương Thư Hạc tìm một nơi không tệ lắm, sống ở lầu hai, phòng ở chắc hẳn là mới xây không bao lâu, chuyên biệt dùng để cho thuê, cầu thang bên trong đều có chút trang trí khắc hoa giả cổ, trong phòng có phòng tắm, hạn lượng nước sử dụng mỗi ngày cỡ một thùng năm mươi cân, những nhà trọ khác một ngày hạn lượng chỉ có mười cân nước, so ra lượng nước sử dụng ở đây đầy đủ hơn nhiều. Sau khi vào nhà, Trương Thư Hạc liền thả hắc báo ra, nó sau khi đáp xuống sàn nhà, liền khôi phục lại thành bộ dáng báo thành niên cao hơn nửa người, đầu tiên là ngửi ngửi mùi vị trong phòng, bởi vì có nhân viên phục vụ thường xuyên thông gió quét tước, không có mùi hôi gì. Về sau nếu chuẩn bị đặt chân ở căn cứ thành B, Trương Thư Hạc có dự định mua một bất động sản ở đây. Tính tình hắc báo vừa dã tính, cảnh giác cũng rất cao, nếu như không phải vì Trương Thư Hạc, nó sẽ không lựa chọn đặt chân ở nơi nhiều người, trên thực tế nó đối với con người vẫn luôn có một luồng địch ý khó diễn tả, điểm này cho dù Trương Thư Hạc theo nó suốt đời, chỉ sợ cũng không thể hoàn toàn tiêu trừ, hơn nữa đơn độc sinh hoạt ba năm tại dã ngoại với nó, yêu cầu đối với sự an toàn của nơi ngủ và đặt chân cực kỳ cao. Nếu có một nơi ở thuộc về mình, sau khi nó tán thành, sẽ lưu lại mùi vị của bản thân ở bên trong, so sánh ra sẽ tốt hơn một chút, đồng thời khi ăn cơm thường ngày cũng sẽ thoải mái hơn. Bất quá hiện tại phiếu đỏ trong tay y quá ít, muốn đặt mua bất động sản còn lâu mới đủ. Sau khi cho hắc báo ăn một chậu thịt kho tàu, y lấy ra một ống gỗ đào khô từ không gian hạt đào, mở nút ống ra, ngửa đầu rót vào trong miệng một giọt nhũ đào, sau khi dùng, liền thu hồi ống gỗ, khoanh chân ngồi trên giường, nhắm mắt tu luyện. Hắc báo sau khi ăn xong thịt, liếm sạch chậu, liền bắt đầu không vội không nóng chuyển động mọi nơi trong phòng, thẳng đến sau khi xác định không có chỗ khả nghi, hai chân sau hữu lực nhẹ nhàng đạp trên mặt đất, trong nháy mắt như một bóng đen không tiếng động xông lên giường, sau cùng nằm xuống ở chỗ trống bên cạnh Trương Thư Hạc, đầu dán lên chân y cọ cọ, một hồi sau liền ngủ đến mức mở rộng tứ chi. Trương Thư Hạc dùng ba giờ hấp thu xong linh khí nhũ đào trong cơ thể, mở mắt ra, cảm thấy một bên chân ấm nóng hầm hập, quay đầu nhìn, lúc này hắc báo đã kề sát y ngủ tứ chi giang rộng. Mỗi lần Thổ Nạp hoàn tất y đều phải tắm rửa, tuy rằng hiện tại tạp chất ép ra ngoài cơ thể đã không còn tanh tưởi, cũng không còn vừa dày vừa đen giống như trước nữa, nhưng vẫn có một tầng chất xám mỏng dán trên da, cực không thoải mái, bất quá thấy hắc báo ngủ trưa ngon lành, cũng đành nhịn xuống không động đậy, kế đó thăm dò vào không gian, chọn ra những thứ y không cần. Lúc này không gian có hai phần ba bị chiếm cứ, bởi vì không gian hoàn toàn là do ý chí Trương Thư Hạc khống chế, vì vậy y có thể tùy tâm đặt vật phẩm ở không gian bên trong, trong đó dự trữ nhiều nhất là thịt. Số tiền bán đồ cổ trước mạt thế, ngoại trừ mua xe, mấy trăm vạn còn lại gần như đều đặt mua thịt tươi, cũng dùng vô số thùng đựng, bày trong không gian, gần như chiếm một phần ba không gian, còn lại một phần ba là rau củ hoa quả gạo với một vài thứ quần áo các loại trong siêu thị. Trương Thư Hạc tuyệt đối sẽ không tùy ý đụng đến đồ ăn, còn những vật phẩm dư thừa không dùng được trong siêu thị, đặt trong không gian cũng là chiếm chỗ, những quần áo vải vóc bằng bông y mua trước mạt thế cũng đủ cho bản thân mặc, còn lại hoàn toàn có thể lấy ra bán đi. Sau đó là đồ nam trong siêu thị, một số quần áo sợi thiên nhiên thì để lại, còn lại mấy kích cỡ y mặc không được, cũng dùng không hết, chẳng bằng đổi thành phiếu lương thực để mua bất động sản. Thế nhưng có thể bán được bao nhiêu y không dám quá khẳng định, bởi vì không phải đồ ăn, tuyệt không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng thắng ở chỗ số lượng nhiều, hẳn là có thể đổi được một phần. Khi tâm thần Trương Thư Hạc đi ra từ trong không gian, hắc báo đã tỉnh, đang tinh thần chấn hưng đi tới đi lui trên mặt đất, đuôi vung loạn xạ, thế nhưng nghĩ đến còn phải biến thành bộ dáng mèo nhỏ, mắt tím liền có chút nguy hiểm nheo lại. Trương Thư Hạc chỉ quét mắt nhìn, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra được trong đầu nó đang đánh chủ ý gì. Dựa theo tư tưởng nhất quán không có chút nhân tính nào của nó, phỏng đoán là muốn giết chết tất cả mọi người trong căn cứ, khi đó Trương Thư Hạc sẽ không còn cần phải lo để người ta thấy nó nữa, không có người, nó đương nhiên sẽ không cần phải thu nhỏ lại, có thể nghênh ngang ra ngoài... Về điểm này, Trương Thư Hạc không để ý, con báo này tuy rằng hung ác theo trường phái thực lực, nhưng nó đã có chỉ số thông minh của con người, có một số suy nghĩ bất quá chỉ là nghĩ lúc phát cáu mà thôi, loại chuyện cân nhắc lợi hại nên làm như thế nào mới có thể lấy được lợi ích lớn nhất, nó làm còn khôn khéo hơn so với con người, không đến tuyệt cảnh, sẽ không đến mức đánh mất lý trí. Sáng sớm hôm sau, Trương Thư Hạc trước tiên dựa theo bản đồ đến phòng treo giải nhiệm vụ ở trung tâm căn cứ, căn cứ nói lớn không lớn, nói nhỏ tuyệt đối không nhỏ, nếu đi bộ quá lãng phí thời gian, Trương Thư Hạc liền bắt một chiếc xe. Vì tiết kiệm xăng dầu, cơ bản đều dùng xe đạp, cũng có xe người kéo, cơ bản đều là xe nhỏ cải tạo sử dụng năng lượng mặt trời, tốc độ chạy nhanh hơn một chút so với xe đạp, ngang bằng xe chạy bằng điện trước đây. Phòng treo thưởng nhiệm vụ là một đại sảnh, người bên trong tốp năm tốp ba ra vào, có một người, cũng có mấy người cùng đi, ở cửa tấp nập không dứt. Trương Thư Hạc đi vào, trước tiên nhìn màn hình tiết kiệm năng lượng trên vách tường, bên trên đủ loại nhiệm vụ, số liệu phía dưới là ba nghìn sáu trăm tin, thế nhưng người nhận lại không có bao nhiêu, cũng là phải xem vận khí. Nhiệm vụ treo thưởng bất kể có thành công hay không, đều phải giao phí dụng nhất định, tính toán dựa theo số tin và số ngày. Trương Thư Hạc chọn thời gian một tháng, một ngày trả một phiếu lam, một tháng liền cần giao mười phiếu đỏ, cộng thêm bốn phiếu đỏ thù lao của nhiệm vụ treo thưởng. Trương Thư Hạc không thường nói tục, thấy vậy sắc mặt cũng trầm xuống, nhịn không được mắng câu mẹ nó. Cũng quá con mẹ nó đen, trên người Trương Thư Hạc vụn vặt tổng cộng chỉ có mười bốn tấm phiếu đỏ với mấy tấm phiếu lam phiếu vàng, hiện tại liền hết sạch, bất quá y vẫn giao tiền treo thưởng. Bất kể thế nào, vẫn phải hỏi thăm được tung tích của Lưu Hải Ngụy lão đầu và Nữu Nữu, nếu có thể có người nhận nhiệm vụ sớm, tiền của số ngày còn lại có thể quay về. Sau khi giao tiền, Trương Thư Hạc đến bên cạnh xem nhiệm vụ treo thưởng của căn cứ treo bên kia, trừ bỏ một số nhiệm vụ đến đảo khai thác dầu mỏ, hoặc theo bộ đội đến đảo kiểm tra hải sản, với một số bản vẽ thiết kế công nghệ ít chú ý, thì là nhiệm vụ săn giết tang thi. Tang thi cấp một, giết năm con kiếm được một tấm phiếu vàng, tang thi cấp hai giết một con một tấm phiếu đỏ, tang thi cấp ba giết một con một trăm tấm phiếu đỏ, tang thi cấp bốn giết một con hai nghìn năm trăm tấm phiếu đỏ, tang thi cấp năm giết một con, một vạn năm nghìn tấm phiếu đỏ. Trương Thư Hạc nhìn đến phía sau có chút trợn mắt há hốc mồm, cũng có thể thấy được thực lực của thành B xác thực là hùng hậu nhất trong hơn mười căn cứ trong nước, đồng thời thập phần coi trọng treo thưởng tang thi. Trước đây y lăn lộn ở căn cứ nhỏ, treo thưởng tang thi cơ bản là bày biện, ăn cũng còn khó khăn, nào có tiền đi treo thưởng. Thấy số lượng hai nghìn năm trăm tấm phiếu đỏ của tang thi cấp bốn, ánh mắt Trương Thư Hạc hiểu rõ, khó trách một nam một nữ gặp được khi đó coi tang thi châu màu đỏ tươi như trân bảo, bởi vì sau khi mang đến căn cứ, có thể đổi thành rất nhiều tiền để tiêu xài. Trương Thư Hạc sau khi xem xong, kế đó rời khỏi, thuận tiện xem giá cả nhà ở chỗ đối diện, giá cả nhà là phân theo đoạn đường, càng là chỗ trung tâm càng mắc, giá bán của nhà chung cư một phòng ngủ một phòng khách 30 mét vuông là một ngàn năm trăm tấm phiếu đỏ, hai phòng ngủ một phòng khách 50 mét vuông là ba nghìn tấm phiếu đỏ, số diện tích càng lớn, địa điểm càng cao giá lại càng cao. Sau khi xem xong giá cả nhà, Trương Thư Hạc tùy tiện đi bộ đến chợ tự phát xung quanh căn cứ, chuẩn bị thanh lý không gian ra chút chỗ trống, đồ vô dụng trong tay có thể quăng thì quăng, đổi thành phiếu lương thực dự bị, cho dù đồ ăn không cần dùng tiền, phí dừng chân với tiền xe cũng cần một món phí dụng rất lớn. Trên chợ tự phát rất nhiều người đều đang bán đồ, bên trong có thợ săn cũng có người mua đi bán lại vật phẩm kiếm giá chênh lệch, còn có người trao đổi đồ vật với người khác, chỉ cần có chứng minh cư dân thân phận chính thức là có thể tùy ý buôn bán đồ, chỉ cần giao nộp phí chiếm đất là được. Trương Thư Hạc tìm một chỗ trống, trải miếng vải lên, giả vờ cầm túi xuống, sau đó móc ra từng món từ bên trong bày ra, một hồi sau, liền có mấy người dừng bước hỏi thăm giá cả, non nửa ngày sau, đã kiếm lại được số tiền treo thưởng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]